← Quay lại trang sách

Chương 719 Quỳ rạp

Tư Đằng Lôi không thể ngờ được, con cá sấu này dĩ nhiên có thể bùng nổ ra sức mạnh sánh ngang cùng với Lang Vương, thậm chí so với Lang Vương còn muốn hung hãn hơn ba phần! Mà vị tội dân kia đã có lời thề son sắt đảm bảo tuyệt đối thành công với ông ta, đến khi đánh lén cũng thất bại, đồng thời ở trong tay Lâm Siêu còn không sống quá được ba hiệp, liền bị giết chết, ngay cả thân thể cũng bị ăn đi, hài cốt không còn lại một chút gì.

Hai đại lá bài tẩy ở trong tay của Tư Đằng Lôi, cứ như vậy liền mất đi tác dụng, ông ta còn cái gì nữa để mà chống cự? Hơn nữa, ông ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Lang Vương bởi vì bảo vệ Lang tộc mà chết trận?

"Chiến Thần đại nhân!" Tư Đằng Lôi nhìn con Vương Thú cá sấu và Lang Vương đang đánh nhau đến mức cả người đầy vết thương, trong đáy mắt lộ ra vẻ thống khổ, nói: " Lang tộc của chúng ta từ trên xuống dưới, đều đồng ý thần phục với ngài, cầu xin ngài buông tha cho Lang Vương, nó chỉ nghe lệnh của ta mà làm việc thôi, cầu xin ngài!"

Lâm Siêu thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Tư Đằng Lôi, đối với an nguy của con Ngân Lang kia tựa hồ như rất là lo lắng, trong lòng có chút kinh ngạc, vốn hắn cho là bọn họ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không ngờ được ở bên trong còn có quan hệ tình cảm?

Nhưng mà, quái vật hung hãn như con Ngân Lang kia, làm sao có khả năng có tình cảm với nhân loại?

Tư Đằng Lôi nhìn thấy Lâm Siêu trầm mặc không nói, biểu hiện ra dáng vẻ thờ ơ không động lòng, đột nhiên hai chân uốn cong, quỳ rạp xuống trước mặt của Lâm Siêu, đem đầu vùi thật sâu trên mặt đất, nói: "Chiến Thần đại nhân, Tư Đằng Lôi ta đồng ý gánh chịu hết thảy hậu quả xấu, cầu xin ngài buông tha cho Lang Vương, buông tha cho Lang tộc, bọn họ đều là người vô tội, bọn họ sẽ quy thuận ngài, nghe theo ngài, van cầu ngài!" Âm thanh của ông ta khàn khàn, tràn ngập sự bi tráng.

Lang tộc ở bên trong toà pháo đài, tất cả mọi người đều nhìn bóng người tượng trưng cho tín ngưỡng gia tộc kia, liền như vậy lọm khọm cong lưng, nằm rạp ở trước mặt của Lâm Siêu, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều choáng váng.

"Lang Thủ!"

"Lang Thủ!!"

Trong pháo đài cổ nhảy ra mấy bóng người, phân biệt là Lạp Nhĩ Sâm và mấy vị cao tầng, bọn họ vội vàng lôi kéo thân thể của Tư Đằng Lôi, muốn kéo ông ta đứng lên, làm thủ lĩnh của một tộc, quỳ xuống như thế làm cho cả Lang tộc đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vô cùng nhục nhã!

Thân thể của Tư Đằng Lôi vẫn trầm trọng như sắt, mặc cho bọn họ lôi kéo như thế nào, trước sau đều không nổi!

"Lâm Siêu!!" Lạp Nhĩ Sâm nhìn về hướng Lâm Siêu, mở hai tay ra, ầm ĩ cao giọng nói: "Muốn giết cứ giết một người Lạp Nhĩ Sâm ta, coi như là ngàn đao bầm thây, Lạp Nhĩ Sâm ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày một cái nào, tuyệt không phát ra một thanh âm nào!!"

"Ai Nhĩ Mạn Đức ta, nguyện làm người của Lang tộc chảy hết từng giọt máu cuối cùng!!" Một vị tráng hán trung niên khác đứng ra, cao giọng quát lên.

Phụ nữ, trẻ nhỏ ở bên trong toà pháo đài cổ nhìn thấy một màn bi tráng này, lệ nóng doanh tròng.

"Gào!!" Con Ngân Lang ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, nhảy đến trước mặt toà pháo đài cổ, thở hồng hộc, ba cái chân vững chãi đứng trước mặt đám người Tư Đằng Lôi, toàn thân nhuốm máu, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào con Vương Thú cá sấu, thề sống chết tuyệt đối không lùi về sau nửa bước.

Lâm Siêu nhìn thấy con Vương Thú cá sấu chuẩn bị nhào lên, nói: "Trở về."

Con Vương Thú cá sấu đang ở dưới năng lực (cuồng hóa), nổi giận như điên, làm gì có thể nghe được Lâm Siêu nói cái gì, giờ khắc này trong đầu của nó chỉ có Sát Lục, vẫn như cũ liều mạng nhào tới.

Lâm Siêu khẽ nhíu mày, thân thể bỗng nhiên lóe lên một cái.

Ầm!

Trong nháy mắt Lâm Siêu liền xuất hiện ở trên đỉnh đầu của con Vương Thú cá sấu, lúc hiện ra dĩ nhiên đã tiến vào trạng thái mạnh nhất người khổng lồ Hoàng Kim, hai bàn chân hướng về phía dưới giẫm xuống, đạp lên cái miệng lớn như cái chậu máu của con Vương Thú cá sấu, làm cho nó cắm đầu xuống mặt đất vùi sâu vào bên trong.

"Dừng lại!" Lâm Siêu thả ra lực lượng tinh thần đem lời nói của mình truyền vào trong đầu của con Vương Thú cá sấu.

Con Vương Thú cá sấu đang phát điên, thân thể đột ngột dừng lại, con ngươi đỏ đậm sung huyết chậm rãi khôi phục lại màu hổ phách, lớp vảy đỏ như máu trên người cũng khôi phục lại thành màu xám đen, nó mờ mịt nhìn một chút chu vi xung quanh, dùng đôi mắt trừng Lâm Siêu gầm nhẹ lên hai tiếng, có ý tứ là: "Ngươi tại sao lại đánh ta?"

Lâm Siêu thấy nó đã khôi phục lại như cũ, lúc này mới giải trừ trạng thái người khổng lồ Hoàng Kim, nhìn bộ quần áo bị phá nát ở trên người, khóe miệng khẽ run rẩy, gọi ra Vũ Trụ Chiến Giáp màu trắng bạc bao bọc lại cơ thể, sau đó mới quay đầu lại nhìn phía đám người Tư Đằng Lôi, nói: "Đều đứng lên hết đi."

Thấy Lâm Siêu thu hồi lại sát ý, Tư Đằng Lôi bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phong sương rưng rưng nước mắt, nói: "Đa tạ Chiến Thần đại nhân!"

Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống thì khó tha, nếu như hôm nay không phải là ta đủ mạnh, giết ngược lại tên tội dân kia, mà là bị rơi vào trong tay của các ngươi, ta tin mục tiêu kế tiếp của các ngươi, chính là mau chóng quét sạch căn cứ Tinh Thần, chiếm làm của riêng có phải không?"

Trái tim của Tư Đằng Lôi không khỏi đập nhanh lên, sốt sắng nói: "Chiến Thần đại nhân, chúng ta chắc chắn sẽ không..."

Lâm Siêu xua tay ngắt lời của ông ta, nói: "Không cần phải nói nữa, hài tử ba tuổi cũng không tin đâu, ngu muội là cần phải trả giá thật lớn, nếu như người nào cũng giống như các ngươi vậy, tùy ý mạo phạm ta, nhưng lại không bị làm sao cả, há không phải người nào cũng sẽ tuỳ thời ngồi lên trên đầu của ta? Tương lai, ta làm sao có thể làm cho các thế lực ở trên toàn cầu kinh hãi?"

Sắc mặt của Tư Đằng Lôi trở nên trắng bệch, biết Lâm Siêu nói không sai, lần ngu muội này của ông ta, không phải là mạo phạm Lâm Siêu, mà là trong tình huống không đủ sức mạnh, mà vẫn mạo muội khiêu chiến Lâm Siêu.

Lấy trứng chọi với đá, lần này chính là do ông ta phạm vào sai lầm ngu xuẩn nhất!

Chỉ có điều, là do ông ta không đoán ra được sức mạnh của Lâm Siêu, lúc trước Lâm Siêu cùng với tên tội dân kia chiến đấu, đã là sức mạnh cực hạn của Lâm Siêu hay chưa, ông ta còn chưa biết rõ. Lúc này trong đáy lòng của ông ta liên tục cầu khẩn, Lang tộc còn có một cơ hội để sinh tồn, bởi vì chỉ cần Lang tộc vẫn còn, tương lai hết thảy mọi chuyện đều có thể phát sinh! Đây chính là mị lực của việc sống sót!

Lâm Siêu đứng trên đỉnh đầu của con Vương Thú cá sấu, nhìn xuống đám người Tư Đằng Lôi đang đứng ở phía trước pháo đài cổ, mặc dù vừa nãy bọn họ vừa biểu hiện ra một màn cực kỳ bi tráng, nhưng từ xưa tới nay bi tráng, chính là đặc quyền của người yếu, khi bọn họ lấy thân phận cường giả đến phá hủy những căn cứ khác, thống trị những căn cứ đó thì bọn họ đều là những vị thần cao cao tại thượng.