Chương 726 Đừng hòng chạy thoát
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Tân Nguyệt đứng ở mặt sau của cái ghế sô pha, hai vị thị vệ kia đang đứng hai bên trái phải của nàng, biểu hiện ra dáng vẻ cảnh giác.
"Là năng lực thời gian cùng với không gian sao?" Ánh mắt của Lâm Siêu híp lại, vừa nãy trong nháy mắt hắn ra tay, liền cảm giác được giống như toàn thân bị tiến vào bên trong (trường lực thời gian giảm tốc), tốc độ bị làm chậm lại, hơn nữa xung quanh Tân Nguyệt còn có một lớp không gian trường lực bao phủ, giúp cho nàng thuấn di ra đằng sau, hiển nhiên là hiệu quả năng lực của hai vị tuỳ tùng này.
"Lẽ nào, ngươi muốn vi phạm hiệp ước giữa chúng ta hay sao?" Vẻ mặt của Tân Nguyệt trở nên lãnh đạm, nói: "Ta ngàn dặm xa xôi đi đến đây giúp đỡ ngươi, ngươi nhưng lại không giữ chữ tín muốn giết ta diệt khẩu, sẽ không sợ bị người khác chế nhạo hay sao? Hay là, đây chính là đạo đãi khách của căn cứ Tinh Thần các ngươi?"
"Lúc này không phải lúc trước nữa, đối lập với chữ tín, ta càng yêu quý sinh mệnh hơn." Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, nói: "Hơn nữa, từ xưa tới nay, chỉ có những kẻ thất bại mới bị chế nhạo!"
Vèo!
Trong nháy mắt dứt lời, thân thể của Lâm Siêu bỗng nhiên bắn mạnh ra.
Năng lực tăng cường tốc độ!
Hoàng Kim hóa!
“Xẹt” một tiếng, thân thể của Lâm Siêu giống như một cơn lốc cuốn qua, đẩy văng cái ghế sô pha qua một bên, tốc độ đạt đến trình độ cấp chín cực hạn.
Thân ảnh của ba người Tân Nguyệt bỗng nhiên lóe lên, nhanh chóng biến mất ở phía trước mặt của Lâm Siêu, trong hư không mơ hồ truyền đến âm thanh của Tân Nguyệt: "Nếu Lâm thủ lĩnh không hoan nghênh ta, vậy thì ta đi trước một bước, kiện bảo vật ốc biển này, coi như là đền bù cho việc mạo phạm ta đi."
Âm thanh phập phù xa vời, phảng phất như được truyền tới từ trên trời cao.
"Muốn rời khỏi sao?" Trong mắt của Lâm Siêu bắn ra hàn ý, lật bàn tay một cái, cầm thanh (Toái Không Chi Nhận) vào trong tay, hướng về một khe hở phát ra ánh sáng bảy màu ở phía trước chém tới, nơi đó chính là đường hầm không thời gian mà đám người Tân Nguyệt rời đi.
Hào quang bảy màu lưu chuyển trên lưỡi đao sắc bén, đem khe hở bảy màu trong nháy mắt chém đứt ra, chỉ thấy ở bên trong lộ ra một cái hành lang bảy màu, Tân Nguyệt đang được hai vị thị vệ đứng hai bên trái phải bảo vệ, chạy như bay về phía trước.
Cảm nhận được động tĩnh, Tân Nguyệt liền quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy ở phía đầu đường hầm đã bị đánh vỡ ra, sau lưng của Lâm Siêu mọc ra một đôi cánh màu đen dữ tợn, nhanh chóng lao vào bên trong đường hầm không thời gian, đôi cánh màu đen này tựa hồ như không sợ thời không nghịch lưu, cấp tốc vỗ tạo ra một tốc độ kinh người rút ngắn khoảng cách với nàng.
"Cái gì vậy?!" Tân Nguyệt biến sắc mặt, từ tin tức mà nàng điều tra được, bên trong bốn loại năng lực của Lâm Siêu cũng không có năng lực thời gian cùng với không gian, làm sao hắn lại có khả năng xé đường hầm không thời gian ra?
Vèo!
Lâm Siêu nhanh chóng đuổi theo ba người, bỗng nhiên ra tay đánh về phía sau gáy của Tân Nguyệt.
Con ngươi của Tân Nguyệt hóa thành màu vàng óng, phun trào ra vô số ký hiệu đặc thù, nàng giơ ngón tay lên hướng về vị trí cổ tay của Lâm Siêu điểm tới, dĩ nhiên đi sau mà đến trước, phảng phất như là Lâm Siêu chủ động đón nhận một chỉ này của nàng vậy.
Phốc một tiếng, Lâm Siêu chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, toàn thân phảng phất như là bị điện áp cao giật vậy, cả người cảm thấy vô cùng đau nhức, tuy nhiên dù sao thì lực ý chí của hắn cũng cực kỳ phi phàm, hắn cố nén sự đau nhức, nắm đấm vẫn như cũ không giảm tốc độ nhắm vào phía sau gáy của Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt hơi thay đổi sắc mặt, nâng bàn tay còn lại lên chống đối, lúc này hai vị thị vệ đang đứng hai bên trái phải của nàng, đã xoay người từ hai bên lao về phía Lâm Siêu, một người nâng hai bàn tay phóng ra vô số lưỡi dao sắc màu bạc, tràn ngập sức mạnh vặn vẹo xé rách, một người khác con ngươi biến thành vòng xoáy bảy màu, xung quanh thân thể tản mát ra một luồng gợn sóng nghịch chuyển thời gian.
Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, cấp tốc chém thanh (Toái Không Chi Nhận) ra, năng lực không gian cùng với thời gian của hai người này nhất thời bị chém ra làm đôi mất đi tác dụng. Hơn nữa từ trường tỏa ra từ lưỡi đao sắc bén trên thanh (Toái Không Chi Nhận) cũng có thể ngăn chặn được trường lực thời gian cùng với không gian bên trong cơ thể của hai người bọn họ.
Oành!
Lâm Siêu dùng nắm đấm nện lên trên bàn tay của Tân Nguyệt, sức mạnh trầm trọng đem cánh tay của nàng đẩy ngược về hướng bộ ngực của nàng, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, cả người của nàng bị đánh bay ngược ra ngoài.
Lâm Siêu trở tay chém thanh (Toái Không Chi Nhận) xuống phía dưới đường hầm, đem đường hầm không thời gian này chém ra làm đôi, không gian ở bên ngoài ngay lập tức hiện ra, bốn người dồn dập từ bên trong đường hầm rơi ra không gian bên ngoài, rơi vào một vùng hoang dã.
Lâm Siêu nhận ra vùng hoang dã này, là một thành phố nhỏ bên ngoài Tinh Vực, nơi này đã từng có dấu vết tung tích của Vương Thú đi qua, không ngờ được chỉ ngăn ngắn trong chốc lát. Dĩ nhiên bọn họ liền có thể thông qua đường hầm không thời gian đi đến một địa phương cách xa căn cứ Tinh Thần đến như vậy, ít nhất đã vượt qua khoảng cách mấy tỉnh thành.
Đường hầm không thời gian cũng được phân ra làm vài loại, có đường hầm không thời gian có thể trở về quá khứ, có đường hầm không thời gian đi tới tương lai, còn có một loại chính là đường hầm không thời gian song song.
Rất hiển nhiên, bốn người Lâm Siêu vừa nãy tiến vào đường hầm không thời gian, chính là đường hầm không thời gian song song, có thể từ một địa điểm này di chuyển đến một địa điểm khác cực kỳ nhanh.
Lâm Siêu nhìn lướt qua hai vị thị vệ kia, người đội mũ từ lâu đã làm rơi cái mũ ra, lộ ra mặt mũi của mình, là một người Atlantis cực kỳ đẹp trai, giống như Tinh Linh trong truyền thuyết. Một người khác có xương gò má rất cao, gương mặt thô kệch, có màu da đỏ sậm, đôi con ngươi có màu xanh lam, cũng không phải là nhân loại của kỷ thứ năm, cụ thể là người của kỷ nguyên nào, Lâm Siêu cũng không nhận ra được.
Thế nhưng Lâm Siêu cũng có thể đại khái suy đoán ra được một chút thông tin, hai người này đều là cao thủ, có thể chất tuyệt đối vượt qua cấp bảy, bằng không chỉ bằng vào năng lực thời gian cùng với không gian cấp bảy, còn không thể phối hợp dễ dàng tạo ra một cái đường hầm không thời gian song song như vậy.
"Không ngờ được, ngươi dĩ nhiên thu được cây đao này." Tân Nguyệt từ dưới mặt đất đứng lên, liếc mắt nhìn thật sâu vào thanh (Toái Không Chi Nhận) ở trong tay của Lâm Siêu, chắc hẳn là nàng đã nhận ra lai lịch của cây đao này. Sắc mặt của nàng dần dần khôi phục lại sự yên lặng, tựa hồ như là hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề an toàn sống chết của mình nữa.
Lâm Siêu thu hồi lại trạng thái tăng cường của mình, lạnh lùng nói: "Nếu cô đã nhận ra cây đao này, liền biết rằng cô đã không còn đường thối lui, hoặc là thần phục ta, hoặc là chết!" Nếu không phải Lâm Siêu có thanh (Toái Không Chi Nhận) này, lấy hai vị di dân từ thời tiền sử ở bên cạnh nàng giúp đỡ, chắc chắn là có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.