← Quay lại trang sách

Chương 814 Năng lực (linh hồn)

Lâm Siêu chỉ cảm thấy tầm nhìn ở trước mặt, dần dần trở nên mơ hồ mông lung.

"Không tốt, nó đang sử dụng năng lực của ta!" Anubis bỗng nhiên quát to một tiếng, lo lắng nói: "Ta nhớ ra rồi, năng lực của ta là (linh hồn)! Đây là một trong những năng lực cao cấp nhất bên trong hệ tinh thần, vô cùng cường hãn, có thể trực tiếp hấp thu linh hồn của ngươi, ngươi có đội mũ giáp vào cũng vô dụng..."

Thanh âm của Anubis dần dần trôi xa khỏi tai của Lâm Siêu, mơ hồ không rõ, nhưng Lâm Siêu vẫn nghe được nửa đoạn trước, trong đôi mắt bộc phát ra sát ý mãnh liệt, buông lỏng hai bàn chân, để cho thân thể dán vào một chỗ với linh hồn đang bị kéo đi, cảm giác đau đớn xé rách trên toàn thân lập tức hoà hoãn lại.

Lâm Siêu cầm chặt thanh binh khí cháy đen vào trong tay, không lùi mà còn lao tới, thi triển ra năng lực tăng cường tốc độ, nhanh như chớp bổ vào cái đầu lâu.

Trong lúc rút ngắn khoảng cách, Lâm Siêu chỉ cảm thấy sức lôi kéo của hố đen trong miệng của cái đầu lâu càng ngày càng mạnh, hắn có thể cảm giác được linh hồn của mình đang dần dần rời xa khỏi thân thể, nếu như tốc độ của thân thể không theo kịp, linh hồn của hắn sẽ triệt để thoát ly ra khỏi thân thể, bay vào trong miệng của cái đầu lâu.

"Bạo cho ta!!"

Lâm Siêu gầm thét, trong sát na linh hồn hoàn toàn thoát ly ra khỏi thân thể khoảng 0.01 giây, hắn bỗng nhiên ném thanh binh khí cháy đen trong tay ra, thi triển ra chiêu thức "Cự Nhân Nhất Kích", không khí xung quanh của thanh binh khí cháy đen giống như bị chấn vỡ, bộc phát ra lực lượng hung mãnh, đánh bay cái đầu lâu xuống mặt đất trước cái quan tài, làm bắn tung lên một lượng lớn bụi đất.

Lực lượng kỳ dị đang bao phủ thân thể của Lâm Siêu lập tức biến mất, Lâm Siêu phi tốc đuổi theo, giơ bàn chân dẫm lên cái đầu lâu.

Bành!!

Đầu lâu lập tức bị đạp chìm vào trong mặt đất, xương sọ cũng triệt để bị đạp vỡ vụn ra.

Lâm Siêu đưa tay chộp một cái, sử dụng tinh thần lực đem cái đầu lâu đã bị đạp cho biến dạng thu về, nói: "Hoặc là ngươi ăn hết, hoặc là ta ăn hết."

Anubis nhìn thấy bộ dáng thê thảm, hấp hối của cái đầu lâu, cười khổ nói: "Vẫn là để ta ăn đi." Nói xong bên trong cánh tay phải liền mọc ra một cái mạch máu có đầu rắn, miệng rắn bỗng nhiên mở to ra, há mồm đem cái đầu lâu đang chuẩn bị gầm thét một ngụm nuốt vào, lộc cộc một tiếng, thuận theo mạch máu chui tọt vào bên trong cánh tay phải, làm cho bắp tay của Lâm Siêu sưng lên thành một cái khối u lớn.

"Cho ta mấy ngày để tiêu hóa." Anubis nói.

Lâm Siêu nhìn cánh tay phải một chút, nói: "Tiêu hóa xong, ngươi chắc hẳn là có thể đạt được trí nhớ của nó chứ?"

"Cũng chỉ đạt được một bộ phận ký ức, trong quá trình tiêu hóa sẽ khó tránh khỏi việc tiêu hoá luôn một số tế bào chứa ký ức." Anubis tựa hồ như là đã đoán được ý nghĩ của Lâm Siêu, nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bị cái đầu này đồng hóa đâu, bởi vì nó đã bị đường ống tiêu hoá của ta nuốt vào, cho nên ý thức của nó sẽ bị ý thức của ta đồng hoá."

Lâm Siêu nhìn Anubis một cái, tỏ ra vẻ đã hiểu, đi đến trước mặt cỗ quan tài màu đen kia, cái quan tài màu đen kịt này này được đúc bằng kim loại đặc thù, bên trong quan tài cũng không có vật phẩm gì khác ngoài một bản thư tịch có tên là « đại trí thần ».

"Đây là bí điển tu tập tâm linh đỉnh cấp!" Anubis vui mừng nói: "Khẳng định là vào lúc cái đầu của ta bị phong ấn ở nơi này, Thần Vương đã đặt quyển bí điển này ở đây, để cho cái đầu của ta lĩnh hội ý nghĩa ở bên trong bí điển, khiến cho lệ khí của nó được hoá giải."

Lâm Siêu cũng không hề cảm thấy vui vẻ, nói: "Quyển bí điển này cùng với «quang minh điển» Atlantis có cùng một cấp bậc không?"

"Hơi kém hơn một chút." Anubis ho nhẹ, nói: "Bí điển tâm linh của nền văn minh Ai Cập cổ không thể so sánh được với nền văn minh Atlantis, bất quá nếu như có quyển bí điển này hỗ trợ, lại phối hợp với « quang minh điển » và hai bộ bảo điển « Đạo Đức Kinh » và « thánh kinh » của nền văn minh Viêm Hoàng, ít nhất có thể khiến cho tốc độ tu luyện tâm linh của ngươi tăng lên gấp ba lần."

Lâm Siêu vẫn không cảm thấy có hứng thú, nói: "Tăng lên gấp ba lần là nhiều hay ít?"

"Nếu như ngày nào ngươi cũng tu luyện mấy bộ bí điển tâm linh này, trong vòng năm mươi năm sẽ đạt tới cảnh giới Thứ Thần, thêm hai trăm năm nữa sẽ đạt tới cảnh giới Chủ Thần..." Anubis nói đến đây, nhất thời liền ngơ ngẩn, ý thức được nguyên nhân tại sao Lâm Siêu lại không có bao nhiêu hứng thú, chê cười nói: "Hiện tại đã là kỷ cuối cùng, tốc độ này... Quả thật là có chút quá chậm rồi."

Lâm Siêu trợn mắt nhìn nó, từ lúc hắn sống lại tới bây giờ đã gây ra quá nhiều hiệu ứng cánh bướm, năm mươi năm nữa nhân loại có còn tồn tại hay không hắn cũng không biết.

*Hiệu ứng cánh bướm: Khi một con bướm vỗ cánh, nó có thể gây ra một cơn bão lốc ở phần còn lại của thế giới. Điều này đã trở thành một phép ẩn dụ nói về sự tồn tại của những khoảnh khắc dường như không đáng kể nhưng lại thay đổi được cả lịch sử và hình thành nên số phận của mỗi người.

Cầm lên bản bí điển « đại trí thần », Lâm Siêu muốn xé toang nó ra, lại cảm thấy trang sách vô cùng cứng cỏi, vậy mà không thể xé rách trong một lần, không khỏi kinh ngạc.

"Vô dụng thôi, mặc dù đây là bản dập, nhưng lại được chế tạo từ một loại chất liệu đặc thù, trừ phi ngươi dùng một loại binh khí sắc bén cấp SSS mới có thể cắt đứt được." Anubis kiêu ngạo nói.

Lâm Siêu bây giờ mới hiểu được, khó trách vì sao cái đầu lâu ở bên trong cái quan tài này một thời gian dài như vậy cũng không bị bộ bí điển này cảm hoá, ngược lại bộ bí điển này cũng không bị nó phá huỷ, hơn phân nữa là nó không đủ khí lực để phá huỷ bộ bí điển này.

Sau khi ném bộ bí điển này bào bên trong nhẫn không gian, Lâm Siêu gõ gõ vào cái quan tài màu đen, bên trong cũng không có tường kép, trên mặt đất chung quanh tất cả đều là đá vụn, cũng không có bảo bối gì. Hắn âm thầm cảm thấy thất vọng, tiện tay đem cái quan tài ném vào bên trong nhẫn không gian, dù sao đây cũng là một cái quan tài có thể phong ấn Chủ Thần, có thể đem về làm vật liệu đúc thành binh khí mới.

Xác nhận là không còn bỏ sót lại cái gì, Lâm Siêu lúc này mới rời đi khỏi toà di tích này, trở ra bên ngoài vùng biển, vừa đúng trông thấy trong nước biển ở dưới chân có một mảnh bóng đen, rõ ràng là một con cá biến dị dài mười mấy mét đang bơi qua.

Lâm Siêu không để ý đến con cá biến dị ở dưới chân, thu hồi lại "thể chất hắc ám", nhanh chóng bay thẳng về một hướng.

"Ngươi không muốn học bộ bí điển này hay sao?" Anubis nhịn không được hỏi.

Lâm Siêu liếc mắt nhìn Anubis, nói: "Năm mươi năm quá lâu, hiện tại ta cần phải nhanh chóng mạnh lên, nếu như ta tính không sai, phương pháp tiến hóa thành Chủ Thần tựa hồ như còn có một cách, vả lại còn có hiệu suất rất cao."

"Ý của ngươi là..." Anubis giống như là nghĩ ra cái gì, trừng to mắt hỏi.