Chương 827 Ma Quỷ Hoa
Lâm Siêu vẫn cảm thấy chuyện này có ẩn giấu một loại bí mật nào đó, nói: "Ngươi không thấy chuyện này có chút kỳ lạ hay sao, số lượng của những sinh mệnh gốc Silic này vừa vặn bằng với số lượng của 12 vị Thanh Trừ Giả?"
"Đúng là có chút kỳ lạ, tuy nhiên có khả năng cao là do trùng hợp mà thôi." Anubis ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Nếu như vị Thần Vương kia chế tạo ra 12 sinh mệnh gốc Silic này là để đối phó với Thanh Trừ Giả, thì 12 vị Thanh Trừ Giả kia ở kỷ thứ năm cũng không dám đặt sào huyệt của mình ở ngay trên hang ổ của 12 sinh mệnh gốc Silic này, nếu không chẳng phải là muốn chết hay sao, mà ngược lại sinh mệnh gốc Silic cũng không chủ động đi ra đánh nhau với Thanh Trừ Giả, nói rõ rằng sinh mệnh gốc Silic cũng không có bao nhiêu địch ý với Thanh Trừ Giả."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, luôn cảm thấy nhóm Thần Vương đời đầu này bày ra kế hoạch gì đó rất lớn.
Ban đêm, trong lúc Lâm Siêu đang tiến vào trạng thái ngủ nông ( trạng thái ngủ không say), bỗng nhiên trong đầu vang lên thanh âm cảnh giác của Anubis: "Có người tới!"
Lâm Siêu lập tức từ trong trạng thái ngủ nông tỉnh lại, nhưng cũng không có mở mắt ra, chỉ thả lưới cảm ứng ra bên ngoài, một lát sau cửa phòng liền bị mở ra, có một thân ảnh rón rén đi vào, từ mùi cơ thể của người này, đúng là bé gái mà lúc trước hắn nhìn thấy trên bàn ăn.
Lâm Siêu cảm thấy kinh ngạc, vốn cho rằng người sẽ ra tay là chàng trai trẻ kia hoặc là cô gái mặc váy đỏ, không ngờ được người đầu tiên đến ra tay lại là bé gái này.
Lâm Siêu y nguyên vẫn làm bộ đang ngủ, bởi vì hắn không cảm nhận được sát ý ở trên người của bé gái này, rất nhanh hắn liền cảm thấy được bé gái dùng bàn tay lay động bờ vai của mình, phát ra thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không thể nghe được, nói: "Tỉnh, mau tỉnh lại!"
Lâm Siêu từ từ mở mắt ra, cứ tiếp tục giả vờ ngủ cũng quá giả dối, chỉ thấy bé gái đang đứng trước giường, trên khuôn mặt tràn đầy sự khẩn trương, không còn biểu hiện ra vẻ chết lặng như lúc ngồi trên bàn ăn, trong lòng của hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, lộ ra ánh mắt nghi ngờ nhìn bé gái.
Bé gái lập tức đưa ngón tay lên miệng làm ra một thủ thế "Suỵt", rồi mới nhỏ giọng nói: "Đừng có nói chuyện, anh trước tiên phải nghe em nói xong cái đã, tình cảnh của anh bây giờ rất nguy hiểm, nếu như tiếp tục lưu lại ở đây, anh sẽ trở thành kẻ chết thay, cho nên bây giờ anh phải lập tức rời đi cùng với em. Chúng ta thừa dịp vào lúc trời còn tối rời khỏi nơi này, trên người của em có 'Kinh thi phấn', cho dù có di chuyển vào ban đêm cũng không sợ đám xác thối."
"Trở thành kẻ chết thay?" Lâm Siêu nghi hoặc, muốn mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên hắn nhìn thấy gương mặt của bé gái biến sắc, vội vàng xoay người chui vào gầm giường, mà hắn cũng nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ vang lên ở bên ngoài, giống như là gió thổi, gần như khó có thể nghe được. Khiến cho hắn không khỏi giật mình chính là bé gái này vậy mà còn phát hiện ra động tĩnh trước hắn?
"Tại sao bé gái này lại có thính giác nhạy cảm như vậy?!" Lâm Siêu âm thầm suy nghĩ, mặc dù bé gái đã chui vào trong gầm giường, nhưng hắn có năng lực (Bất Tử) cũng không cần phải sợ bé gái đột nhiên đánh lén, lúc này nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Vừa nhắm mắt lại Lâm Siêu đã cảm ứng được cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, người này cũng không có ý tứ tiến vào bên trong, mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào. Mấy phút sau, người này mới thu hồi lại ánh mắt, đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng rời đi.
Một lát sau bé gái mới từ trong gầm giường chui ra, trên gương mặt tràn đầy sự khẩn trương, có mấy phần tái nhợt, hướng về phía Lâm Siêu nhỏ giọng nói: "Mau rời khỏi đây cùng với em, vừa rồi người kia định xuất thủ, nhưng sợ anh có đề phòng nên đã về gọi thêm người, mau đi theo em."
Lâm Siêu nhìn qua bé gái, dùng kỹ xảo truyền âm mà Mục Bạch Phong đã dạy cho hắn, đem thanh âm biến thành một sợi tơ mỏng truyền vào trong tai của bé gái, nói: "Em không phải là người cùng một nhà với bọn họ hay sao?"
Bé gái liên tục nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ như là đang cực kỳ sợ hãi, bé gái biết là nếu không nói rõ ràng Lâm Siêu sẽ không chịu đi theo nó, lúc này mới cố nén sự nóng vội nói: "Bọn họ đã không còn là người, mà là 'Chủng Khôi', bên trong đầu của bọn họ đã bị Ma Quỷ Hoa gieo hạt giống vào, biến thành nửa người nửa thi, chờ đến khi bọn họ chuyển dời hạt giống sang đầu của anh, bọn họ sẽ được tự do!"
Bé gái dừng lại một chút để sắp xếp lại câu từ, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Em cũng bị bọn họ bắt tới đây, bị Ma Quỷ Hoa gieo hạt giống vào trong đầu, tuy nhiên năng lực của em lại vừa vặn có thể loại bỏ được cái hạt giống này, nhưng em lại không đánh lại được bọn họ, chỉ có thể giả vờ ngụy trang, nếu để cho bọn họ biết được em còn chưa bị gieo hạt giống vào trong đầu, bọn họ khẳng định sẽ đem toàn bộ hạt giống trong đầu dời sang người của em."
Lâm Siêu biết bây giờ không phải là thời điểm để hỏi thăm Ma Quỷ Hoa là cái gì, mà nhanh chóng hỏi một vấn đề mấu chốt: "Nếu như em có năng lực như thế, tại sao lại không giúp bọn họ loại bỏ hạt giống trong đầu, như vậy chẳng phải tất cả mọi người đều có thể đạt được sự tự do?"
Bé gái lo lắng nói: "Nếu như loại bỏ quá nhiều hạt giống, sẽ làm kinh động đến Ma Quỷ Hoa, đến lúc đó không có ai có thể chạy thoát được!"
Lâm Siêu không khỏi nghi ngờ nhíu mày, truyền ý niệm hỏi Anubis: "Ngươi có biết (Ma Quỷ Hoa) là cái gì hay không?"
"Ta cũng chưa từng nghe qua cái danh tự này." Anubis nói.
"Mau cùng với em rời khỏi nơi này!" Bé gái lo lắng nói.
Lâm Siêu nhìn bé gái một cái, nói: "Một mình em cũng có thể vụng trộm rời khỏi đây, tại sao lại muốn dẫn anh đi cùng?"
"Bởi vì lực lượng của em quá yếu, không có cách nào rời đi khỏi mảnh rừng rậm đầy nguy hiểm này một mình, chỗ này là địa bàn của (Ma Quỷ Hoa), cho nên đám xác thối mới không dám tới gần, những loại quái vật khác cũng không dám, nhưng sau khi rời khỏi địa bàn của (Ma Quỷ Hoa), em sẽ lập tức bị đám xác thối giết chết, đám xác thối này rất nhạy cảm với mùi của nhân loại." Bé gái dùng đôi mắt cầu khẩn mà nhìn Lâm Siêu, nói: "Nói thật với anh, em có hai loại năng lực, một loại năng lực có thể gạt bỏ dị vật ở trong cơ thể, một loại năng lực khác thuộc về hệ nhận biết, em từ năng lực này nhận biết được anh có sức chiến đấu rất mạnh, hai chúng ta hợp tác có thể chạy thoát khỏi bọn họ!"
Lâm Siêu kinh ngạc nhìn bé gái, không ngờ được bé gái này lại là Năng Lực Giả đa năng lực trời sinh, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của bé gái, hắn liền từ trên giường ngồi dậy, nói: "Em có biết ở gần đây có căn cứ nhân loại nào hay không?"
Bé gái nghe thế liền vội vàng trả lời: "Đương nhiên là em biết, chúng ta mau rời khỏi nơi này, đi tới cứ điểm của nhân loại, bằng không hai chúng ta cứ lang thang ở trong nơi hoang dã, khẳng định sẽ không có cách nào sống sót được."