← Quay lại trang sách

Chương 832 Nhặt

Quái vật cường đại khác?" Lâm Siêu cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: "Có thể nói cho ta một chút xem ở đây còn có loại quái vật đáng sợ nào khác hay không?"

Thanh niên người Atlantis từ trong ba lô lấy ra một cái nhánh cây, nhét vào bên trong miệng nhai nuốt, nhún vai nói: "Ngươi hẳn là muốn hỏi là trong khu vực Hắc Hoang còn có quái vật đáng sợ nào hay không sao, đáp án là không những có mà còn có rất nhiều. Tuy nhiên nếu như ngươi muốn biết tin tức cụ thể, thì phải dùng đồ vật để trao đổi, ở chỗ này tin tức về quái vật chính là tài nguyên dùng để giao dịch."

Thanh niên người Atlantis dò xét trên dưới Lâm Siêu cùng với bé gái một chút, nhịn không được nói: "Nhìn bộ dạng này của các ngươi, cũng là người nghèo mạt rệp, thôi được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi tin tức về mấy loại quái vật mà ai cũng biết đi."

"Đa tạ." Lâm Siêu nói.

Thanh niên người Atlantis khoát tay áo, nói: "Không có gì, dù sao tổ tiên của chúng ta cũng ở cùng một kỷ thái dương, quái vật chủ yếu ở chỗ này, chính là đám xác thối kia, bất quá bọn chúng đại đa số đều du đãng ở trong khu rừng rậm, sẽ không dễ dàng đi ra bên ngoài, cho nên chỉ cần đừng xâm nhập vào bên trong rừng rậm, sẽ không có cái gì nguy hiểm, còn vào ban đêm thì tuyệt đối không được tới gần rừng rậm, bởi vì vào đêm phạm vi du đãng của đám xác thối sẽ rộng hơn."

"Ngoại trừ đám xác thối, bên trong rừng rậm còn có rất nhiều loại thực vật biến dị, giống như (Ma Quỷ Hoa) mà các ngươi đã thấy qua, thứ này chuyên môn hút máu tươi của nhân loại để làm thức ăn, sau khi ăn no nó còn cắm hạt giống vào trong cơ thể của nhân loại để làm đồ ăn dự trữ, bảo trì độ tươi mới của đồ ăn, những người bị cắm hạt giống vào trong cơ thể sẽ biến thành "Chủng Khôi". Hơn nữa những "Chủng Khôi" này còn có thể dẫn dụ những con mồi khác tới, nói một cách đơn giản, thứ đáng chết này cũng có một ít trí thông minh, cũng may dù sao thì bọn chúng cũng là thực vật, có phạm vi hoạt động không rộng, chỉ cần tránh đi khu vực mà bọn chúng sinh hoạt là được, vả lại bọn chúng cũng rất e ngại hỏa diễm, bất quá cũng không phải là hỏa diễm phổ thông."

"Trừ những loại quái vật này, khi di chuyển vào ban đêm thì không được gây ra động tĩnh quá lớn, không những trêu chọc đến đám xác thối, mà còn có các loại quái vật như Khẳng Cốt Thú, Đa Lô Trùng. Những loại quái vật này cực kỳ khó chơi, một khi kinh động bọn chúng, khó mà giết được bọn chúng không nói, tiếng thét chói tai của bọn chúng sẽ dẫn quái vật ra càng nhiều."

"Ngoại trừ những con quái vật này, mạnh mẽ nhất vẫn là Thôn Phệ Giả." Thanh niên người Atlantis nhìn Lâm Siêu một cái, nói: "Nếu như không cẩn thận đụng phải Thôn Phệ Giả, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là nhanh đánh nổ đầu của mình, đừng để cho nó bắt được."

Ánh mắt của Lâm Siêu lộ ra mấy phần kinh ngạc, ở nơi này vậy mà cũng có Thôn Phệ Giả? Nói như vậy, ở nơi này cho phép cải tạo gen?

Thanh niên người Atlantis nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nói: "Thời gian đã không còn sớm, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, nơi này không có đồ ăn dư thừa để nuôi các ngươi, chờ đến khi trời sáng, các ngươi cũng phải đi theo mọi người, đi ra bên ngoài tự mình tìm đồ ăn." Nói xong, hắn liền đứng dậy trực tiếp rời đi.

Lâm Siêu nhìn hai cái chiếu rơm ở trước mặt, ở xung quanh có rất nhiều người đang nằm trên chiếu rơm ngủ, trên thân tỏa ra mùi hôi thối nồng đậm, hắn có cảm giác giống như là đang trở lại kiếp trước, đang sinh hoạt trong các khu tụ tập dân cư vậy. Lúc này hắn cũng không thèm để ý, nhanh chóng đặt lưng lên chiếu rơm nằm ngủ, lúc trước mới nằm ngủ được một chút đã bị bé gái đánh thức, lúc này đã là nửa đêm, còn có mấy tiếng nữa để ngủ, chờ đến khi trời sáng lại tìm cách rời đi khỏi nơi này.

Bé gái nhìn thoáng qua Lâm Siêu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có mở miệng, bắt chước Lâm Siêu nằm xuống chiếu rơm, co quắp thân thể lại thành một đoàn, trên đường chạy trốn, nàng đã cố ý lấy đất đen bôi lên khuôn mặt và cánh tay, nếu không để lộ ra làn da quá mức trắng nõn. Ở hoàn cảnh như thế này chính là một trận tai nạn, mặc dù nó còn rất nhỏ, nhưng đã sớm ý thức được chuyện này.

Tầng hầm rộng như một cái quảng trường, liên tục truyền ra âm thanh ngáy vang. Lâm Siêu ngủ yên một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày kế tiếp, Lâm Siêu thức dậy cùng với một nhóm người dậy sớm nhất, chuẩn xác mà nói là hắn bị những người này đánh thức, mặc dù động tác của những người này rất nhẹ nhàng, đã giảm bớt thanh âm, nhưng vẫn không thoát khỏi được lỗ tai của Lâm Siêu.

Vào lúc Lâm Siêu ngồi dậy, bé gái nằm bên cạnh Lâm Siêu cũng thức giấc, dùng đôi mắt đen láy nhìn vào Lâm Siêu, sau khi thấy Lâm Siêu đứng lên, bé gái cũng đứng lên, thấy Lâm Siêu đi theo những người khác đi lên mặt đất, bé gái cũng đi theo phía sau Lâm Siêu, giống như là hình với bóng.

Lâm Siêu tự nhiên phát hiện được cái đuôi nhỏ ở sau lưng, nhưng hắn cũng không để ý đến, dù sao thì hôm nay hắn cũng sẽ tìm cách rời khỏi nơi này, tiến về toà thành Hắc Hoang kia.

Lúc này, Lâm Siêu mới nhìn thấy đám người này chia thành mấy nhóm, động tác rất nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động rời đi khỏi tòa thành, chia thành mấy hướng đi ra bên ngoài.

Lâm Siêu liền kéo một người trung niên đi qua trước mặt, hỏi: "Các ngươi đi săn ở đâu?" Hắn trông thấy phương hướng mà mấy nhóm người này rời đi không có quy tắc gì, hoàn toàn là tự mình chọn đại một phương hướng để đi, cho nên mới tò mò hỏi một chút.

Người trung niên này trên người có lông tóc rậm rạp, trừng Lâm Siêu một cái, hạ giọng nói: "Đồ đần, ngươi đang nghĩ cái gì thế, đi săn? Săn cái đầu ngươi thì có, bằng vào thực lực của chúng ta mà cũng muốn đi săn? Không trở thành con mồi đã là tốt lắm rồi? Đương nhiên là chúng ta đi nhặt thức ăn."

"Nhặt?" Lâm Siêu nghi hoặc.

"Tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian của ta." Người trung niên không có kiên nhẫn dông dài cùng với Lâm Siêu, hất bàn tay của Lâm Siêu ra, đeo trên lưng một cái ba lô, nhanh chóng tiến về phía trước.

Lâm Siêu khẽ nhíu mày, lúc này chợt nghe thấy âm thanh của bé gái ở phía sau: "Anh quả nhiên cái gì cũng không biết."

Lâm Siêu quay đầu lại nhìn bé gái, hỏi: "Em vẫn đi theo anh để làm cái gì?"

Bé gái ngẩng đầu lên, cũng không có trả lời, mà nói: "Chúng ta dậy sớm như thế, thì tranh thủ lúc tất cả mọi người chưa thức dậy vừa đi tìm thức ăn vừa trò chuyện, thời gian ở đây cũng rất là quý giá, cơn đói cũng sẽ không nói chuyện phiếm đâu."

Lâm Siêu vừa định nói thêm một câu gì đó, lại bỗng nhiên nhìn thấy bé gái nháy mắt, trong lòng khẽ giật mình, lặng lẽ nói: "Vậy thì đi thôi." Nói xong hắn liền quay người đi ở phía trước dẫn đường, rời đi khỏi tòa thành, đi theo phía sau của những người khác tiến vào bên trong bình nguyên hoang dã.

"Nhanh đi tới chỗ có nhiều người." Bé gái đi phía sau Lâm Siêu nói.

Lâm Siêu nhíu mày nói: "Em không phải muốn đi nhặt thức ăn hay sao, chỗ có nhiều người thức ăn đã sớm bị bọn họ nhặt hết."