Chương 839 Tất cả đều căm hận Cự nhân
Cùng lúc đó, cô gái mặc áo giáp màu bạc đang bày trận ở vòng ngoài thấy ánh sáng đột nhiên biến mất, lập tức ý thức được là do Lâm Siêu vận dụng năng lực, trên khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, nhanh chóng triển khai năng lực (ánh sáng) của mình, cảm ứng hạt ánh sáng ở xung quanh, tên Cự Nhân này dám ở trước mặt một người Atlantis như nàng vận dụng năng lực (ánh sáng), nàng muốn để cho tên Cự Nhân này biết, đây không phải là muốn chết, mà là tự sát!
Rất nhanh, nàng liền cảm ứng được hạt ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài mấy ngàn mét, trong lòng âm thầm run sợ, mặc dù người Atlantis có thiên phú về năng lực (ánh sáng), giống như là người Maya có thiên phú là năng lực (thời gian), nhưng có thể làm cho ánh sáng lùi ra bên ngoài mấy ngàn mét, nói rõ rằng năng lực (ánh sáng) của tên Cự Nhân này có cấp bậc cực cao!
Sự ngưng trọng trong đáy mắt của nàng rất nhanh liền chuyển thành lãnh khốc, nói đến năng lực (ánh sáng), nàng có tự tin tuyệt đối sẽ không bại bởi người ngoại tộc, cho dù đối phương có cấp bậc năng lực cao hơn mình!
"Trở về!" Trong nội tâm của nàng khẽ quát một tiếng, ý niệm giống như mạng nhện bao phủ ra xung quanh.
Hạt ánh sáng thuận theo ý niệm của nàng phóng ra vội vã trở về, nhưng vừa mới trở về được mấy chục mét, giống như là bị cái gì đó cắn một cái, vội vàng rụt trở về, thoát ly khỏi sự khống chế của nàng.
"Chuyện này... làm sao có thể..." Cô gái mặc áo giáp màu bạc co rụt con ngươi lại, trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi.
Mọi chuyện hết thảy đều trong nháy mắt phát sinh, vào lúc nàng kinh ngạc, bỗng nhiên có một luồng âm thanh xé gió cấp tốc tới gần, lấy tốc độ vượt quá sự tưởng tượng của nàng bổ nhào vào trước mắt, ý thức của nàng vừa mới kịp phản ứng, nhưng thân thể lại không kịp làm theo mệnh lệnh, sau một khắc, cái cổ của nàng bỗng nhiên truyền đến sự đau đớn, sau đó ý thức liền trở nên mơ hồ, mất đi tư duy.
Sau khi đánh ngất cô gái mặc áo giáp màu bạc, Lâm Siêu lập tức quay người tấn công những người xung quanh, mặc dù những người này đều là cao thủ, cho dù là thị giác đột nhiên bị tước đoạt cũng không có kinh hoàng, nhưng đột nhiên bị mất đi thị giác, bọn họ vẫn khó có thể thích ứng được, vả lại Lâm Siêu cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội để thích ứng.
Sưu!
Sau khi thi triển năng lực tăng cường tốc độ, tốc độ di chuyển của Lâm Siêu liền đạt tới trình độ cấp mười hai, thậm chí đã tiếp cận với cấp mười ba, cho dù những người này ở đây sử dụng năng lực (lực hút) khiến cho trọng lực tăng lên, hoặc là dùng năng lực (không khí) cô đặc không khí chung quanh lại, cũng chỉ khiến cho tốc độ di chuyển của Lâm Siêu giảm xuống cấp mười một, tuy nhiên bằng vào tốc độ như vậy bên trong hoàn cảnh "bóng tối tuyệt đối" cũng đã dư xài!
"Bành" một tiếng, Lâm Siêu dùng nắm đấm nện lên trên đỉnh đầu của một thanh niên mặc áo giáp màu tím, phải gọi là "Nện" không phải là đấm là bởi bì nắm đấm khổng lồ của Lâm Siêu còn to hơn cái đầu của thanh niên, thanh niên lập tức bị gõ cho ngất tại chỗ.
Lâm Siêu nâng chân tung ra một cước, đá vào lồng ngực của một người khác, bộ giáp màu tím mà người này mặc trên người được làm bằng chất liệu không tồi, cực kỳ cứng rắn, cũng không bị một cước của Lâm Siêu phân làm hai đoạn, mà chỉ bị đá bay ra phía ngoài.
Lâm Siêu giống như là sói lạc vào bầy dê, phi tốc đánh giết.
"Không tốt, nhanh phong tỏa hắn!!"
"Jessy, dùng năng lực không gian của ngươi "cầm cố" hắn!!"
"Nhanh dùng "Thứ Nguyên Trảm"!" (*Không gian cắt chém)
"A!!"
Sau khi bị mất đi mấy vị đồng bàn, trận Cửu Tinh lập tức tán loạn, đám người đã có chút kinh hoàng, thông qua khứu giác cùng với thính giác nắm bắt vị trí của Lâm Siêu thực sự là quá chậm, tốc độ di chuyển của Lâm Siêu thực sự đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, chờ đến khi bọn hắn dựa vào thính giác bắt được vị trí của Lâm Siêu, đã bị Lâm Siêu đánh ngất rồi.
Lâm Siêu dùng nắm đấm liên tục ra quyền, ai mở miệng nói chuyện sẽ là người ăn đòn trước, trong "bóng tối tuyệt đối" Lâm Siêu có thể thấy nhất thanh nhị sở, những người còn lại trên khuôn mặt dần dần biểu hiện ra vẻ hoảng sợ.
Rất nhanh, mấy chục giây đi qua, mấy người còn lại cũng toàn bộ bị đánh ngất.
Lâm Siêu có chút thở dốc, nếu không phải hắn gần đây đã tiến hóa đến cấp bảy cực hạn, hơn nữa còn có "thể chất hắc ám", thì trận chiến này hơn phân nửa hắn đã phải chịu thua thiệt, thậm chí chỉ có thể chật vật chạy trốn!
"Năng lực phối hợp sinh ra hiệu quả quá lớn." Lâm Siêu nhìn đám người đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, triển khai năng lực Biến Hình, khôi phục lại bộ dáng của nhân loại, mặc dù trong quá trình chiến đấu hắn đã vận dùng ba tầng tăng cường, nhưng nguồn năng lượng trong tế bào cũng không tiêu hao bao nhiêu, bởi vì dưới trạng thái "thể chất hắc ám", tốc độ bổ sung nguồn năng lượng của thân thể hắn nhanh đến kinh người, sau khi chiến đấu kết thúc, nguồn năng lượng của hắn đã khôi phục lại được bảy tám phần.
Sau khi thu thập túi tiền và nhẫn không gian trên người của cô gái mặc áo giáp màu bạc, Lâm Siêu lập tức vỗ cánh bay đi, sau khi bay ra bên ngoài cách cái hồ một vạn mét mới dừng lại, vứt thi thể của con Huyết Cân Xà xuống đất, đem bé gái từ bên trong nhẫn không gian thả ra.
"A?" Bé gái sau khi được thả ra bên ngoài liền quay đầu nhìn ra xung quanh, sự lo lắng trên khuôn mặt lập tức hóa thành sự kinh ngạc, nói: "Đây là đâu? Anh làm sao có thể chạy thoát được khỏi được Tử Hoang Vệ?"
Lâm Siêu không thèm trả lời câu hỏi của bé gái, mà hỏi ngược lại "Tử Hoang Vệ là ai?"
Bé gái mặc dù rất nghi hoặc nhưng vẫn đáp lời: "Tử Hoang Vệ là người của thành Hắc Hoang, chính là cận vệ của thành Hắc Hoang, chuyên bảo vệ trật tự và thực thi mệnh lệnh của thành chủ?"
"Thế người có biết tại sao Tử Hoang vệ lại đi đến một nơi hoang vu như thế này hay không?"
Bé gái suy đoán: "Có lẽ bọn họ đến đây vì Huyết Cân Xà, có lẽ là đồng bạn của bọn họ có ai đó bị thương hoặc là quý tộc bên trong thành Hắc Hoang có người bị bệnh nặng, cần Huyết Giác của Huyết Cân Xà mới có thể chữa trị được, bởi vì "Huyết Giác" (sừng của Huyết Cân Xà) trên đỉnh đầu của nó vô cùng trân quý, cơ hồ có thể chữa khỏi trăm bệnh!"
"Những người này tại sao lại cừu hận tộc Cự Nhân?" Lâm Siêu hỏi.
Bé gái căm hận nói: "Không riêng gì chỉ đám người kia căm hận tộc Cự Nhân, virus ở nơi này có quan hệ cùng với tộc Cự Nhân, cho nên toàn bộ người ở trong lòng đất đều căm hận Cự Nhân."
"Virus có quan hệ cùng với cự nhân?" Lâm Siêu khẽ nhíu mày, hỏi: "Chẳng lẽ virus là do cự nhân lỡ tay đem vào đây? Nếu như là dạng này, cũng không cần phải căm hận Cự Nhân như vậy, dù sao thì tộc Cự Nhân cũng có công kiến tạo ra nơi này?"
"Ai mà biết được, ngươi cũng là nhân loại, ngươi phải biết là nhân loại từ trước đến giờ luôn mang hận không nhớ ân." Anubis cười ha hả nói.
Lâm Siêu trừng mắt nhìn Anusbis, nói: "Vậy thì cứ đi tới thành Hắc Hoang trước rồi tính sau." Lâm Siêu hạ quyết tâm, tiến vào bên trong thành Hắc Hoang nghe ngóng.