← Quay lại trang sách

Chương 855 Ta không mặc quần áo cũ

Lâm Siêu vừa rửa mặt xong, cửa phòng đã bị gõ vang, có một thanh niên người Maya tiến vào, khách khí nói: "Ngài là Lâm tiên sinh phải không, công chúa điện hạ cho mời."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, chờ Nisha rửa mặt xong, mang nó cùng nhau xuống lầu.

Thanh niên người Maya trông thấy Nisha mặc quần áo bẩn thỉu chuẩn bị lên xe, hơi nhíu lông mày lại, nói: "Lâm tiên sinh, công chúa chỉ cho mời một người."

Lâm Siêu dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Công chúa có tự mình nói cho ngươi là chỉ mời một mình ta hay không?"

Thanh niên người Maya khẽ giật mình, hắn làm gì có tư cách nói chuyện cùng với công chúa, người hạ lệnh cho hắn tới đón Lâm Siêu chính là Đô thống, mà trong mệnh lệnh cũng không có nói là chỉ đón một mình Lâm Siêu, thế nhưng loại ý tứ này, vốn không cần nói cũng phải tự hiểu chứ?

"Nguyệt tỷ tỷ rất là ưa thích ta, ngươi dám không cho ta lên xe sao? Nguyệt tỷ tỷ nói hôm nay sẽ cho ta quần áo mới." Khuôn mặt nhỏ của Nisha nghiêm lại, dùng ánh mắt chất vấn nhìn thanh niên người Maya.

Thanh niên người Maya thấy Nisha nói chắc chắn như thế, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nghĩ tới việc cấp trên đã cử hắn đến đón tiếp, như vậy chắc hẳn hai người này cũng không phải là địch nhân, thuận tiện nói: "Vậy thì mời cả hai vị cùng lên xe."

Lâm Siêu nhìn Nisha một chút, nó nhe răng cười một tiếng với hắn, nháy nháy con mắt.

Rất nhanh, chiếc chiến xa liền đi tới phủ thành chủ, hai người xuống xe, dưới sự dẫn đường của thanh niên người Maya, đi tới một chỗ trên quảng trường, Lâm Siêu từ phía xa xa liền có thể nhìn thấy Cẩm Nguyệt công chúa, ngoài ra còn có mười hai thân ảnh mặc giáp Hoàng Kim, có nam có nữ, trên người tỏa ra khí chất lăng lệ thẳng tắp, khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.

Cẩm Nguyệt lập tức nhìn thấy Lâm Siêu đang đi tới, khi nhìn thấy ở phía sau lưng Lâm Siêu có một bé gái ăn mặc như là dân chạy nạn, trong ánh mắt liền lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, vẫy tay với Lâm Siêu, nói: "Ân công, mau tới đây."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nhanh chóng đi tới.

Nisha tiến đến sát bên người Lâm Siêu nhỏ giọng nói: "Cô công chúa này quả nhiên giống như anh nói, có tính cách không tệ."

Mười hai vị mặc áo giáp Hoàng Kim nhìn theo ánh mắt của Cẩm Nguyệt, nhìn về phía hai người Lâm Siêu đang đi tới, trên gương mặt lộ ra thần sắc khác nhau, có người lộ ra vẻ cảnh giác và đề phòng, có người nở một nụ cười mỉm, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Siêu, có người hiện ra vẻ nghi hoặc. Bên trong 12 vị mặc áo giáp Hoàng Kim này có một cô gái da trắng nõn, có dáng người cao gầy người Atlan nhìn thấy Nisha đang đến gần, chậm rãi hướng về sau lùi lại một bước, đưa tay che lại cái mũi, cau mày nói: "Công chúa điện hạ, hai vị này là?"

Cẩm Nguyệt cười nói: "Vị này chính là ân công đã tặng Huyết Giác cứu mạng ta, Lâm Siêu tiên sinh, còn vị này..." Nàng chỉ tay về phía Nisha, dùng ánh mắt hướng về phía Lâm Siêu hỏi thăm.

Lâm Siêu mỉm cười nói: "Cứ xem nó như là em gái của ta đi."

Nisha nghe vậy liền giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Siêu, chỉ thấy Lâm Siêu đang nở một nụ cười thản nhiên nói.

"Không phải là em gái ruột sao?" Cẩm Nguyệt hơi kinh ngạc, khẽ cười nói: "Ân công quả nhiên là có tấm lòng nhân hậu."

Lâm Siêu nói: "Công chúa cứ gọi Lâm Siêu là được rồi."

Cẩm Nguyệt lắc đầu nói: "Gọi thẳng bằng tên của ân công rất thất lễ, phụ thân ta đã nói qua, "tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo", nếu không phải là ta có thân phận công chúa, nếu nhìn thấy ân công, còn phải quỳ lạy, xin ân công hãy thứ lỗi cho ta."

(* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền -> nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội.)

Lâm Siêu nghĩ thầm: "Phụ thân mặc dù dạy cho cô những đạo lý không tệ, nhưng chính ông ta chưa hẳn đã có thể làm được. Bất quá ông ta đã là Chủ Thần, toàn thân Hoàng Kim hóa, đã không cần phải dựa vào những đạo lý này để đề cao tâm linh, tăng cường tốc độ sinh sôi của tế bào thần tính."

"Công chúa quá khách khí rồi, vị ân công này của công chúa, hẳn là đã từ chỗ của Diệp thành chủ nhận được không ít chỗ tốt rồi chứ?" Một người trẻ tuổi mặc áo giáp Hoàng Kim cười nhạo nói.

Cẩm Nguyệt nghiêm mặt lại, nói: "Hồ Khoa, không cho phép ngươi nói bậy, phụ thân ta tặng cho ân công năm trăm vạn hắc thành tệ, ân công ngay cả một đồng cũng không nhận!"

Lời này vừa nói ra, mười hai vị mặc áo giáp Hoàng Kim đều kinh ngạc, dùng ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới thân thể của Lâm Siêu, có người lộ ra vẻ bội phục, có người khẽ gật đầu, có người híp mắt lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Siêu.

"Ngươi làm anh trai mà lại quá keo kiệt, coi như nó không phải là em gái ruột của ngươi, cũng không thể ngược đãi nó như vậy đi." Cô gái cao gầy người Atlan lúc trước bịt mũi cau mày nói.

Cẩm Nguyệt giống như là cực kỳ hiểu rõ cô gái người Atlan này, hướng về phía Lâm Siêu áy náy nói: "Thật có lỗi, Mies có bệnh thích sạch sẽ, nhưng thật ra nàng là một người tốt."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, đối với mấy chuyện này cũng không thèm để ý.

Nisha chợt tức giận nói: "Ai nói anh trai của ta đối xử với ta không tốt, ta chỉ là còn chưa kịp đi mua quần áo thôi, ngươi mau nhìn, mau nhìn đi, đây đều là tiền mà anh trai cho ta." Nó từ trong túi tiền lấy ra một xấp hắc thành tệ mà tối hôm qua mới đếm xong, túm ở trong tay, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự tức giận nhìn thẳng vào cô gái người Atlan kia.

Đám người này ai cũng có nhãn lực siêu phàm, liếc qua một chút liền có thể biết được xấp tiền ở trong tay của Nisha có số lượng bao nhiêu, đừng nói là mua mấy bộ y phục, muốn mua cả một căn nhà cũng đủ, hơn nữa xấp tiền này lại còn là do Lâm Siêu đưa cho, bọn họ không khỏi kinh ngạc nhìn qua Lâm Siêu thêm một lần nữa.

Trên khuôn mặt của Cẩm Nguyệt lộ ra mấy phần tiếu dung, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Ân công quả nhiên không phải người bình thường, nếu như em gái của ân công còn chưa kịp mua quần áo, không bằng để ta tặng cho cô bé này mấy bộ quần áo đi, vừa vặn khi còn bé ta có rất nhiều quần áo, mà ta cũng không có em gái, cứ như vậy bỏ đi thì rất đáng tiếc, nếu như em gái của ân công không chê, liền tặng hết cho cô bé đi."

Lâm Siêu nhớ đến lúc Nisha bịa chuyện, thầm nghĩ trong lòng: "Con bé này nói so với năng lực tiên đoán còn chuẩn xác hơn." Không đợi Lâm Siêu mở miệng, Nisha đã quệt miệng nói: "Không cần, ta không muốn mặc quần áo mà người khác đã mặc qua, ta muốn mặc đồ mới!"

Mười hai vị mặc áo giáp Hoàng Kim không khỏi trừng mắt nhìn bé gái, thật sự là kỳ quái, có thể được mặc quần áo của công chúa khi còn nhỏ, là vinh quang lớn cỡ nào, lại còn không cần? Không muốn mặc thì thôi, còn dám lên giọng khinh thường?!

Cẩm Nguyệt nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nói: "Cô bé nói cũng đúng, ta cũng không thích mặc quần áo mà người khác đã mặc qua, như vậy đi." Trong đôi mắt của nàng lóe lên một tia quang mang màu xanh, không gian xung quanh khẽ rung chuyển, đột nhiên có một vị thị nữ bộ dáng thanh tú xuất hiện, Cẩm Nguyệt lập tức nói: "Tiểu Lan, căn cứ theo số đo của bé gái, đi mua cho ta hai bộ quần áo mới."