← Quay lại trang sách

Chương 857 Ác thú

Dưới đáy của chiếc du thuyền bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều họng pháo, phảng phất như là một con nhím, vô số hỏa lực bắn ra về phía con chim, rất nhanh con chim lớn liền bị bắn rụng, kêu lên thảm thiết rơi xuống phía dưới.

Thần sắc của đám người Cẩm Nguyệt vẫn như bình thường, tựa hồ như với dạng sự tình này đã tập mãi thành thói quen.

Nửa giờ sau, tốc độ của chiếc du thuyền dần dần chậm lại, một vị thanh niên Thần Hoang Vệ nói: "Đã đến rồi."

Lâm Siêu vén màn cửa sổ lên, đưa mặt gần lại nhìn, chỉ thấy ở phía trước du thuyền có một mảnh mây đen hội tụ, bên trong chớp lóe ra từng tia lôi điện, phía dưới đám mây đen kia có một lớp tường vây đơn sơ cao mấy chục mét, có một số thủ vệ đang tuần tra xung quanh, từ đồng phục của bọn họ có thể thấy, bọn họ chính là binh sĩ do thành Hắc Hoang phái ra đến đây đóng quân.

Du thuyền hạ xuống bên ngoài tường vây, mọi người lần lượt nối đuôi nhau mà xuống, cánh cửa lớn bằng thép trên tường vây được chậm rãi kéo lên, có một tiểu đội chiến sĩ mặc giáp trụ đen kịt chạy ra, cung kính hành lễ.

Cẩm Nguyệt cũng không quá nhiều khách sáo, chào hỏi một tiếng với tên chiến sĩ cầm đầu, rồi dẫn mọi người đi vào cửa.

Đằng sau lớp tường vây, là một mảnh bình nguyên rộng rãi, ở phía xa có các cồn cát ẩn hiện, phảng phất như là một bãi săn bắn lớn.

"Theo quy củ cũ, hai người một tổ, hiệu suất tìm kiếm sẽ cao hơn, mỗi tổ cách nhau năm mươi dặm, tiến lên phía trước tiến hành tìm kiếm." Vị đội trưởng Thần Hoang Vệ ra lệnh.

Những người còn lại cấp tốc làm theo mệnh lệnh, mười hai vị Thần Hoang Vệ chia làm sáu đội ngũ, vị đội trưởng Thần Hoang Vệ hướng về phía Cẩm Nguyệt nói: "Công chúa, mời điện hạ đi theo bên cạnh ta." Sau đó nhìn về phía hai người Lâm Siêu, nói: "Các ngươi cũng đi theo phía sau chúng ta đi, bảo vệ em gái của ngươi cho thật tốt, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm bảo hộ nó."

Lâm Siêu biết lời nhắc nhở này của vị đội trưởng là có thiện ý, khẽ gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nisha, chỉ thấy sáu tổ nhanh chóng kéo dài khoảng cách ra với nhau, bảy tám giây sau, vị đội trưởng Thần Hoang Vệ mới nói: "Được rồi, xuất phát." Hắn chạy ở phía trước dẫn đầu, tốc độ cực nhanh, đạt khoảng chừng cấp mười, đoán chừng là do hắn căn nhắc đến tốc độ của Cẩm Nguyệt, cho nên mới di chuyển với tốc độ như vậy.

Sau khi tiến lên được ba trăm dặm, trên đường đi không hề trông thấy bất luận một con ác thú nào, ngược lại còn trông thấy không ít vết tích chiến đấu, mặt đất lồi lõm.

Vị đội trường dần dần giảm tốc độ xuống, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng, quét mắt nhìn ra chung quanh, chậm chạp tiến lên.

Hai người Lâm Siêu đi theo phía sau Cẩm Nguyệt, ngạc nhiên nói: "Chỉ cần như thế này là đã có thể tìm thấy hay sao, sáu đội ngũ lại cách xa nhau như vậy."

Cẩm Nguyệt mỉm cười nói: "Ân công là có chỗ không biết, tìm ác thú cũng không phải chỉ dựa vào đôi mắt, mà con dựa vào lực lượng thần tính để cảm ứng, mười hai người bọn họ đều là Thần Hoang Vệ, đã đạt đến cảnh giới Thứ Thần, phạm vi cảm ứng thần tính khoảng năm mươi dặm, ân công ngươi là cảnh giới Sơ Thần, phạm vi cảm ứng thần tính chắc hẳn là khoảng mười dặm, đợi lát nữa nếu như bắt được ác thú, ân công thử nhắm mắt lại, dùng lực lượng thần tính cảm ứng một chút liền biết."

"Cảm ứng thần tính?" Lâm Siêu trong lòng hơi động.

"Cô công chúa này nói không sai." Anubis truyền ý niệm.

Lâm Siêu nói thầm: "Ngươi cũng biết à? Tại sao không nói sớm?."

"Làm sao mà nói sớm được, vị Diệp thành chủ kia chính là Chủ Thần, nếu không phải ta tiêu hóa xong cái đầu, tiến hóa đến cảnh giới Chủ Thần cực hạn, hơn nữa còn tiến vào trạng thái ngủ say, đã sớm bị ông ta cảm ứng được, một khi bị ông ta cảm ứng được. Ông ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp ăn hết ta, hiện tại ở nơi này đều là Thứ Thần, bao quát cả hai người mà Diệp thành chủ phái đến bảo vệ cô công chúa này, cũng là Thứ Thần, chỉ cần ta không xuất thủ, như vậy bọn hắn cũng sẽ không cảm giác được sự tồn tại của ta." Anubis hừ nhẹ nói.

Lâm Siêu hỏi: "Vậy ngươi có thể cảm ứng được bao xa?"

Anubis ngữ khí bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, nói: "Cũng không được bao nhiêu, chỉ bằng phạm vi của bọn hắn cộng lại mà thôi, cũng chính là... Hơn ba trăm dặm đi."

Lâm Siêu âm thầm líu lưỡi, nói thầm: "Nói như vậy, vừa rồi đi qua một lộ trình dài như vậy, ngay từ đầu ngươi đã tiến hành cảm ứng?"

Anubis ho nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, nhưng ta cũng không cảm ứng được con ác thú nào." Lâm Siêu có chút im lặng, ác thú ở nơi này có vẻ như rất hiếm.

Nisha hiếu kỳ nói: "Anh bỗng nhiên trợn trắng mắt lên, là do có cát vào mắt hay sao?"

Lâm Siêu trông thấy Cẩm Nguyệt quăng tới ánh mắt hỏi thăm, liền nói: "Không có gì." Trong lòng thì thầm nói: "Ngươi có phạm vi cảm ứng xa nhất, có tin tức gì thì nói cho ta biết."

"Đương nhiên." Anubis thản nhiên nói.

Sau mười mấy phút, Anubis liền cảm ứng được sự tồn tại của một con ác thú, ở ngay tại vị trí phía trước Lâm Siêu cách ba trăm dặm.

Lâm Siêu thấy rất nhanh đội ngũ của mình liền đụng phải con ác thú này, cho nên hắn cũng không có ý định chạy lên chặn giết, vào lúc đội ngũ của Lâm Siêu cách con ác thú kia khoảng năm mươi dặm, đôi mắt của vị đội trưởng liền sáng lên, nói nhỏ một tiếng: "Ở phía trước có một con, nhanh chuẩn bị."

Đôi mắt của Cẩm Nguyệt cũng sáng lên, có mấy phần vui mừng.

Năm đội ngũ Thần Hoang Vệ khác cũng áp sát lại với nhau, cấp tốc tiến lên.

Anubis đột nhiên biến sắc nói: "Không đúng, khí tức của con ác thú này... Không tốt!"

Lâm Siêu khẽ giật mình.

Tốc độ tiến lên của đám người rất nhanh, mấy giây sau liền vượt qua được khoảng cách năm mươi dặm, chỉ thấy ở bên trong một bụi cỏ ở phía trước, có một con báo săn toàn thân đen kịt đang nằm, thân thể dài hơn mười mét, tựa hồ như đang nằm ngủ gật trong bụi cỏ, vào lúc mấy người Lâm Siêu nhìn thấy nó, nó cũng chậm rãi mở mắt. Trong đôi con ngươi hiện ra hào quang màu vàng óng, vừa băng lãnh vừa không chứa một tia tình cảm nào, tràn ngập ý vị tàn khốc đảo qua mấy người Lâm Siêu, nó chậm rãi từ dưới đất bò dậy, bốn chân đứng vững vàng trên mặt đất.

Vị đội trường nhìn thấy quả nhiên là một con ác thú, liền nói: "Nhanh, mau phong tỏa bốn phía, đừng để cho nó chạy, Bray, cầm cố mặt đất lại!" Vị được gọi là "Bray" kia có năng lực là (nham thạch), còn không đợi vị đội trưởng phân phó, hắn sớm đã đưa tay chống vào mặt đất, chỉ thấy mặt đất ầm ầm rung mạnh, đất cát và sỏi đá chìm hết vào trong mặt đất, giờ khắc này mặt đất ở chu vi năm mươi dặm xung quanh, so với kim loại còn cứng rắn hơn!

Bành bành bành!

Mấy cây cột đá sắc bén ở dưới mặt đất nhô lên, đâm thẳng về phía thân thể của con báo săn.

Sưu!

Thân ảnh của con báo săn màu đen lóe lên, bỗng nhiên biến mất.

Phốc phốc!

Hai vị Thần Hoang Vệ đang đứng chặn đầu ở phía Tây Bắc, đầu lâu đột nhiên bay lên, một người trong đó rõ ràng là cô gái Mies có bệnh thích sạch sẽ kia, cái đầu tinh xảo của cô ta bay lên cao, trên gương mặt vẫn biểu lộ ra vẻ ngơ ngác.