Chương 859 Thần kiếm Viêm Hoàng
Bành" một tiếng, thân thể của con báo săn màu đen lập tức bị đánh bay ra ngoài, lực lượng phản chấn khiến cho bả vai của Lâm Siêu cơ hồ muốn nứt gãy.
"Năng lực của con báo săn này là (tăng cường tốc độ), nhanh, mau phong tỏa hành động của nó!" Một cô gái mặc áo giáp Hoàng Kim vội vàng hô lên.
Đám người nghe thấy đồng bạn của mình đã nhận biết ra được năng lực của con báo săn, đôi mắt sáng lên, một thanh niên người Maya cùng với một thanh niên da đen lập tức triển khai năng lực của mình, là năng lực (thời gian) cùng với (không gian), mặc dù không có cách nào đột phá được từ trường sinh mệnh của con ác thú này, nhưng lại có thể tạo thành hiệu quả giảm tốc.
Cẩm Nguyệt phất tay một cái, trong hư không trên đỉnh đầu của nàng vặn vẹo, bỗng nhiên xuất hiện một thanh cự kiếm màu vàng dài mười mấy mét, tản ra khí tức khủng bố không thể địch nổi.
Những người khác nhìn thấy thanh cự kiếm màu vàng này, trên gương mặt đều hiện ra vẻ kinh hãi.
"Giết!"
Theo bàn tay thon của Cẩm Nguyệt vung lên, thanh cự kiếm màu vàng trong nháy mắt mãnh liệt bắn ra ngoài, dưới năng lực khống chế của nàng, tinh chuẩn đâm thẳng vào thân thể của con báo săn.
Phốc phốc!!
Thanh cự kiếm màu vàng lướt qua, máu tươi bắn tung tóe, phần bụng của con báo săn màu đen lập tức bị đâm xuyên, thân thể bị thanh cự kiếm màu vàng gắt gao găm trên mặt đất.
Lúc này, những người còn lại liền toàn lực thi triển năng lực của mình, (không khí), (lôi điện), (ánh sáng) các loại năng lực hệ Thần Bí đánh xa, tất cả đều dồn vào trên thân thể của con báo săn, đem vết thân thể của nó triệt để xé rách thành hai đoạn. Đám người nhìn thấy thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Máu đen chảy ra đầy trên mặt đất, ruột, dạ dày cùng với các loại nội tạng lòi ra bên ngoài, mất một lượng máu quá nhiều khiến cho con báo săn dần dần mất đi khí lực, mí mắt dần sụp xuống.
"Mies!" Cẩm Nguyệt trước tiên chạy về phía thân thể của hai vị Thần Hoang Vệ đã bị đánh gục kia, chỉ thấy vết thương trên cổ của bọn họ đang chậm rãi nhúc nhích, chuẩn bị tái tạo lại cái đầu của mình.
Chỉ có điều, hai người bọn hắn dù sao cũng không phải là Chủ Thần, cái đầu còn chưa có triệt để Hoàng Kim hóa, cho dù thân thể có tự phục chế lại cái đầu, chế tạo ra cái đầu mới, cũng không ký ức ngày trước, chẳng khác gì là một người hoàn toàn mới.
"Vẫn còn may!" Những người còn lại nhìn thấy cảnh này, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này, đầu của hai vị Thần Hoang Vệ cũng đã tái tạo lại xong, có dáng dấp giống y như lúc trước, nhưng trên gương mặt lại biểu lộ ra sự mờ mịt.
Vị đội trưởng mỉm cười, nói: "May mắn mà điện hạ đã giết được con báo săn này, nếu không để cho nó ăn hết thân thể của hai người bọn họ, liền triệt để mất mạng."
Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên gương mặt lộ ra vẻ tươi cười, phất tay một cái, không gian vặn vẹo chung quanh một lần nữa vỡ ra, từ bên trong bay ra hai viên Thủy Tinh Cầu, bên trong có hai đoàn huyết nhục Hoàng Kim to bằng quả trứng gà lơ lửng, nàng đưa tay chộp một cái, đem hai quả Thủy Tinh Cầu lần lượt đưa cho hai cái vị Thần Hoang Vệ đang đứng ngơ ngác, nói: "Ăn đi."
Hai người này trong đầu lúc này không hề có một chút ký ức nào, chỉ giống như là trẻ con mới sinh, nhưng thân thể lại bản năng làm theo lời mà Cẩm Nguyệt nói, lập tức đánh vỡ viên Thủy Tinh Cầu trong tay của mình, cầm lấy đoàn huyết nhục Hoàng Kim ở bên trong bỏ vào miệng ăn, một lát sau, ánh mắt của hai người liền lộ ra sự thanh minh, hai người vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: "Đa tạ điện hạ!"
Cẩm Nguyệt mỉm cười, nói: "Các ngươi không sao là tốt rồi."
Ánh mắt của Lâm Siêu híp lại, nhận ra đoàn huyết nhục Hoàng Kim mà hai người bọn hắn ăn kia, có mùi vị giống như là mùi cơ thể của bọn hắn, đó rõ ràng chính là huyết nhục của bọn hắn, mà từ biểu hiện của bọn hắn mà nói, hiển nhiên, hai đoàn huyết nhục Hoàng Kim này là do bọn hắn phân ra từ lúc trước, đem ký ức của mình ghi chép vào bên trong.
Cẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn Lâm Siêu một chút, mỉm cười nói: "Đây là huyết nhục tự thân của bọn hắn, chúng ta thường gọi cái này là 'Đại não thứ hai'. Mỗi lần trước khi xuất chinh, chúng ta đều đem ký ức ghi vào trong đó, thay thế ký ức lúc trước, nếu như trong lúc chiến đấu đầu có bị phá huỷ, liền có thể ăn "Đại não thứ hai" vào để khôi phục lại trí nhớ."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, chỉ thấy trên bắp tay của hai người bọn hắn nổi lên một cái khối u to bằng quả trứng gà, bọn hắn nhắm mắt lại một lát, bỗng nhiên xuất đao cắt đứt cái khối u này xuống, cung kính đưa cho Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt đưa tay tiếp nhận, từ bên trong nhẫn không gian lấy ra hai viên Thủy Tinh Cầu mới, đem hai đoàn huyết nhục Hoàng Kim này bỏ vào bên trong, sau đó liền ném vào bên trong hư không vặn vẹo.
"Chúng ta bị con ác thú này giết chết à?" Hai người nhìn về phía thi thể của con báo săn màu đen cách đó không xa, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cẩm Nguyệt khẽ gật đầu, lúc này, vị đội trưởng biến thành người cây kia mới chậm rãi thu nhỏ thân thể, một lần nữa trở lại thành bộ dáng của nhân loại, sắc mặt trở nên tái nhợt, tiến vào trạng thái người cây sức chiến đấu và chịu đựng của hắn sẽ được tăng lên gấp bội, nhưng tiêu hao cũng rất lớn, mà nếu như sử dụng quá nhiều lần sẽ khiến cho xương cốt xơ cứng. Chỉ có đến thời điểm tiến hóa đến cảnh giới Chủ Thần, toàn thân gân cốt Hoàng Kim hóa, mới có thể triệt để miễn dịch được tác dụng phụ.
"Các ngươi phải cảm ơn công chúa điện hạ thật nhiều." Vị đội trưởng lấy ra một cái ống tiêm bên trong người tiêm vào động mạch cổ, sắc mặt mới khôi phục lại được mấy phần hồng nhuận, cười nói: "Con ác thú này cực kì hung tàn, chính là Tử Tinh ác thú, chúng ta đều có ý định rút lui, may mắn mà có điện hạ kiên trì ngăn cơn sóng dữ, thành công chém giết con ác thú này, nếu không chỉ có thể đem "Đại não thứ hai" của các ngươi bỏ vào trong một thân thể khác, đến lúc đó thực lực của các ngươi sẽ rớt xuống ngàn trượng, muốn một lần nữa tu luyện đến cảnh giới Thứ Thần, ít nhất phải mất một trăm năm."
Hai người giật nảy cả mình, liếc mắt nhìn con báo săn màu đen kia, thất thanh nói: "Đây chính là Tử Tinh ác thú sao? Làm sao có khả năng!"
Vị đội trưởng nhún vai nói: "Ta cũng cảm thấy không có khả năng, không ngờ được điện hạ lại đạt được thần kiếm Viêm Hoàng, lúc này mới có thể dùng một kiếm trấn trụ nó!"
"Thần kiếm Viêm Hoàng!!"
Con ngươi của hai người co vào, trên gương mặt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn Cẩm Nguyệt.
Gương mặt của Cẩm Nguyệt trở nên ửng đỏ, nói: "Không phải là thần kiếm Viêm Hoàng chính phẩm, chỉ là hàng nhái mà thôi, ta chuẩn bị thanh kiếm này là để làm đòn sát thủ vào lúc tranh ghế Chủ Thần."
"Thành chủ thật sự là bỏ được, thanh kiếm mà ông ấy yêu thích nhất cũng đem tặng cho điện hạ." Đám người hâm mộ nói.
Cẩm Nguyệt mỉm cười từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hướng về phía Lâm Siêu nói: "Vừa rồi đa tạ ân công đã xuất thủ, nếu không hơn phân nửa ta đã phải chịu thua thiệt, không kịp triệu hoán thần kiếm Viêm Hoàng."