Chương 865 Thu Hồi Giả
Thân thể của Lâm Siêu cứng đờ, không có cách nào có thể động đậy, không phải là bị năng lực chế trụ, mà là tế bào toàn thân bản năng bộc phát ra sự sợ hãi, cơ bắp co rút lại, không dám làm ra một động tác nào.
Nếu như lúc trước Lâm Siêu nhìn thấy con Hồng Tinh ác thú, giống như là nhìn thấy một trăm vạn con rắn độc tụ tập vào một chỗ vặn vẹo làm cho người ta buồn nôn, run rẩy, như vậy giờ phút này hắn lại có một cảm giác giống như là bị rơi xuống chính giữa một trăm vạn con rắn độc, chung quanh mỗi một tấc không khí, mỗi một tấc trên thân thể đều có rắn độc bò qua, khiến cho hắn cảm thấy ngạt thở, không dám có một chút động tác nào.
Lúc trước Lâm Siêu còn ôm lấy hy vọng, có tốc độ của đôi cánh Hắc Ban Thú, coi như đánh không lại, tối thiểu còn có thể chạy thoát, giờ phút này hắn liền biết dự định này có bao nhiêu non nớt.
Đạo bóng đen này giống như đang nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, nhưng lại không có động tác gì.
Đại não của Lâm Siêu từ bên trong sự hoảng sợ dần dần khôi phục lại sự tư duy, từ hình dáng của đạo bóng đen này, nhìn rất giống như bộ dáng của Giác Tỉnh Giả, nhưng loại khí tức vặn vẹo cực đoan này, tuyệt đối không phải là Giác Tỉnh Giả có thể có được.
"Anubis." Lâm Siêu gọi thầm.
Thanh âm của Anubis có chút run rẩy, nói: "Thứ này, thứ này thật là đáng sợ, ngươi có làm gì cũng vô dụng, chúng ta không thể đánh lại thứ này, chỉ có thể dựa vào năng lực (Bất Tử) của ngươi, chỉ mong nó sẽ không ăn ngươi giống như mấy con ác thú kia!"
Lâm Siêu có cảm giác tê dại cả da đầu, sắc mặt dị thường khó coi, mặc dù Anubis có vẻ hơi tham sống sợ chết, nhưng đúng là không còn cách nào khác, ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy, có thể thấy được khí tức mà đạo bóng đen này tản ra, vặn vẹo cùng với quái dị đến cỡ nào, khiến cho người ta không có nổi nửa điểm tâm tư dám phản kháng.
Chênh lệch thực sự là quá lớn!
Vừa nghĩ tới cảnh tượng mình sẽ bị đối phương xé nát, sau đó gặm nhấm từng miếng từng miếng từ cánh tay, ngón tay, Lâm Siêu có cảm giác toàn thân đều đang run sợ, rùng mình, nhưng hắn biết, hy vọng sống sót duy nhất hiện tại, chính là năng lực (Bất Tử) của hắn, chỉ mong đối phương sẽ đối đãi với hắn giống như ác thú, chỉ dùng một đòn đánh chết, mà sẽ không ăn!
Trong tình cảnh sợ hãi cực hạn này, Lâm Siêu hoàn toàn không cảm giác được thời gian đang trôi qua, trong tai hắn chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch, kịch liệt nảy lên, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vào thời điểm Lâm Siêu đang kiệt lực nhẫn nại, hắn bỗng nhiên nghe được thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền tới, ngôn ngữ rất tối nghĩa, hắn nghe một lúc mới nhận ra đây là ngôn ngữ của người Viêm Hoàng: "Nhân loại...? Không, là khí tức của « Tín Ngưỡng »... Ngươi là hậu duệ của « Tín Ngưỡng »?"
Trái tim của Lâm Siêu hung hăng nảy một cái, không ngờ được nó lại có tư duy, hiển nhiên, lúc đầu nó cũng không sử dụng ngôn ngữ của người Viêm Hoàng, mà là sau khi nhận ra hắn là người Viêm Hoàng, cho nên mới điều chỉnh lại ngôn ngữ, hơn nửa, mấu chốt nhất là, nó còn nhận biết được « Tín Ngưỡng » - ác thú đứng đầu bên trong tứ đại ác thú!!
"Ngươi, ngươi là ai?" Lâm Siêu có chút chần chờ, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, hắn lo lắng nói quá nhanh sẽ làm cho nó kinh động.
Đạo bóng đen này không trả lời, mà lại trở nên trầm mặc, một lát sau, nó mới chậm rãi quay người rời đi, theo động tác quay người của nó, khí tức băng lãnh mang tính áp đảo bao phủ toàn thân của Lâm Siêu, cũng giống như nước thủy triều rút đi.
Lâm Siêu có chút ngơ ngẩn, không ngờ được nó vậy mà lại bỏ qua cho mình, mắt thấy nó sắp đi xa, đột nhiên bị quỷ thần xui khiến nhịn không được hô to: "Chờ một chút, ngươi là ai?"
Lời mới vừa ra khỏi miệng, Anubis liền giật bắn cả người, chính Lâm Siêu cũng trở nên ngây ngốc, có một chút hối hận.
Đúng lúc này, đạo bóng đen kia liền hơi dừng lại một chút, một lúc sau, mới nói: "Ngươi có thể gọi ta là... (Thu Hồi Giả)." Dứt lời, thân ảnh của nó liền lóe lên, xuất hiện ở bên ngoài mấy vạn mét, sau đó lại tiếp tục lóe lên, hóa thành một điểm đen nhỏ bé không thể nhìn rõ, cuối cùng lóe lên thêm một lần nữa, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lâm Siêu.
"(Thu Hồi Giả)..." Lâm Siêu ngơ ngẩn, tự lẩm bẩm.
"Ngươi xém chút nữa đã hù chết ta!!" Anubis thấy cái bóng đen kia đã rời đi, lúc này mới nổi trận lôi đình gầm thét lên một tiếng.
Lâm Siêu có chút chột dạ, vừa rồi quả thực là hắn đã ăn gan quỷ, nói với Anubis: "Ngươi có biết (Thu Hồi Giả) là ai không?"
"Biết cái rắm!" Thanh âm của Anubis run nhè nhẹ, nói: "Mẹ nó, nhớ năm đó bản tôn ở trước mặt Thần Vương, cũng dám giận dữ mắng chửi, cùng lắm thì chỉ bị dán lên nhãn mác (tội dân) rồi bị trục xuất mà thôi, vậy mà lúc nãy ta lại bị dọa đến mức toàn thân chết lặng, thật là uất ức!"
Sắc mặt của Lâm Siêu trở nên âm trầm, vừa rồi cái cỗ khí tức bức người kia, thật sự là khiến cho hắn cả đời cũng khó mà quên được, phảng phất như là hắn chỉ hơi có một chút hành động, là sẽ ngay lập tức bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, không lưu lại một chút gì, hắn âm thầm nói: "Vị (Thu Hồi Giả) này tựa hồ như là đã bị khí tức trên đôi cánh Hắc Ban Thú lừa dối, coi rằng ta có quan hệ cùng với « Tín Ngưỡng », cho nên mới không xuất thủ."
Anubis dần dần bình phục khỏi cảm giác sợ hãi mãnh liệt và uất ức, nói: "Không sai, ngay từ đầu ta đã tưởng chúng ta lần này đã xong đời rồi, sát ý của người này quá cường liệt, may mắn mà có đôi cánh Hắc Ban Thú đánh bậy đánh bạ vãn hồi lại cái mạng này của chúng ta, vị (Thu Hồi Giả) này không phải là một trong tứ đại ác thú đó chứ?"
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, mặc dù vị (Thu Hồi Giả) này giống như là quái vật đội lốt người, nhưng muốn nói người này là một trong tứ đại ác thú, tựa hồ rất không có khả năng, hắn đã biết được ba cái tên trong tứ đại ác thú, theo thứ tự là « Tín Ngưỡng », « Tận Thế » và « Thủ Hộ », trong đó « Thủ Hộ » đã bị một nhóm Thần Vương liên thủ giết chết, con ác thú còn lại kia được gọi là cái gì, chốc nữa quay về hỏi Cẩm Nguyệt xem thử có phải (Thu Hồi Giả) là con ác thú cuối cùng bên trong tứ đại ác thú hay không.
"(Thu Hồi Giả)..." Anubis lẩm bẩm: "Trước kia ở trên mặt đất, ta chưa từng nghe qua cái tên này, hẳn là vị (Thu Hồi Giả) này chỉ hoạt động ở thế giới trong lòng đất."
"Có lẽ là như vậy..." Lâm Siêu giống như có điều đang suy nghĩ, Anubis đã từng lăn lộn đến địa vị cao nhất, chính là Chủ Thần, thậm chí là Chủ Thần đã tiếp cận với cấp bậc Thần Vương, tất nhiên là vào thời điểm đó thông qua rất nhiều di tích, biết được không ít bí mật, vậy mà ngay cả nó cũng chưa từng nghe qua cái tên (Thu Hồi Giả), đã nói được là tám chín phần mười, trên mặt đất chưa hề xuất hiện qua người nào như vậy, hoặc là xuất hiện, nhưng chưa từng có ai sau khi gặp qua người này, còn có thể sống sót.