← Quay lại trang sách

Chương 912 Tất cả là ảo giác

Ta cũng nhìn thấy, nói nhỏ chút, đừng doạ chạy nó." Merck vội vàng nói.

Lâm Siêu cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy bên trên mặt đất có một đạo thân ảnh màu đen, đang chậm rãi bò đi, chính là giáp giòi, chỉ có điều là kích cỡ của nó to giống như một con hổ vậy, so với mấy con tiểu trùng bắt được lúc trước lớn hơn cả trăm lần.

Trong lòng của Lâm Siêu cũng vui mừng, nếu như có thể thu được nhiều "kỳ tích chi huyết" hơn, hắn còn có thể mang về cho tỷ tỷ, Vưu Tiềm, và mấy người Hắc Nguyệt. Lúc này hắn mới lặng lẽ đi tới, nhưng vừa mới đi tới được mười mấy mét, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một thân ảnh mặc váy đen, mái tóc thẳng tắp, có dáng người cực kỳ quen thuộc.

Lâm Siêu dùng Thượng Đế Lĩnh Vực đổi góc độ nhìn, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của người này, rõ ràng là tỷ tỷ mà hắn luôn nhung nhớ, Lâm Thi Vũ!

Nàng vậy mà lại ở nơi này?

Lâm Siêu chấn động, trước mắt lại có một cái bóng trắng xuất hiện, là một bóng hình xinh đẹp, tư thế đi không quá ổn định, tựa hồ như là mới học được cách đi, dáng người quen thuộc kia, dung nhan hoàn mỹ kia, rõ ràng là Bạch Tuyết!

Nàng cũng ở đây?

Lâm Siêu chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân trở nên sôi trào, ngay sau đó liền trông thấy được rất nhiều thân ảnh quen thuộc, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt, Lãnh Chân... Vậy mà tất cả đều ở đây?

Lâm Siêu có chút phát mộng, lại phát hiện được mọi người càng đi càng nhanh, trong nháy mắt đã sắp rời đi khỏi tầm mắt của hắn, hắn vội vã đuổi theo, lớn tiếng nói: "Các ngươi đi đâu thế, ta ở chỗ này cơ mà!"

Bạch Tuyết, Lâm Thi Vũ, Vưu Tiềm cũng không quay đầu lại, y nguyên vùi đầu tiến lên, tốc độ cực nhanh.

Trong lòng của Lâm Siêu quýnh lên, vừa muốn thi triển năng lực (tăng cường tốc độ), bỗng nhiên tay phải tê rần, hắn giật mình tỉnh lại, chỉ nghe thấy Anubis lo lắng nói: "Ngươi đang nói cái gì thế, mau dừng lại!"

Lúc này, mấy người Yax đã từ phía sau đuổi tới, kinh nghi bất định nhìn Lâm Siêu, hỏi: "Làm sao vậy, ngài vừa nói cái gì thế, có người ở phía trước à?"

Lâm Siêu nghe vậy liền giật mình, Alice trông thấy thần sắc hoảng hốt của hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn một giọt máu, áo não nói: "Không thấy, vậy mà con tiểu trùng kia đã chạy mất!"

Những người khác cũng quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã không nhìn thấy bóng dáng của con tiểu trùng kia đâu, hơn phân nửa là bị tiếng quát vừa rồi của Lâm Siêu dọa cho chạy mất, trong lúc nhất thời, trong ánh mắt của mọi người nhìn qua Lâm Siêu lộ ra mấy phần bất mãn và oán giận.

Lâm Siêu cảm nhận được sự tức giận của đám người, đang muốn giải thích một câu, chợt nghe thấy Anubis ở trong đầu nói: "Ta biết đại khái là đã có chuyện gì xảy ra, ngươi vừa rồi nhìn thấy là ảo giác, bọn hắn nhìn thấy cũng là ảo giác, nơi này tựa hồ như có vật chất gì đó, có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, trong lòng muốn nhất cái gì, liền sẽ lập tức trông thấy cái đó, ngươi tập phải trung ý chí, đừng có suy nghĩ lung tung, nếu không sẽ một mực trầm luân ở trong này."

Lâm Siêu ngơ ngẩn, lực ý chí của hắn vốn cực kỳ phi phàm, mặc dù thế bên trong nội tâm vẫn mong mỏi cảnh tượng mới vừa rồi không phải là ảo giác, cho dù hắn đã trông thấy mấy người tỷ tỷ vẫn còn sống, nhưng lý trí vẫn nói cho hắn biết, sự tình vừa rồi xác thực có rất nhiều chỗ không đúng, đầu tiên là mấy người tỷ tỷ mất tích ở trên biển, sẽ không có khả năng xuất hiện ở đây, hơn nữa nếu gặp được hắn, tuyệt đối sẽ không chạy mất, mà sẽ ngay lập tức chạy tới.

Lâm Siêu hồi tưởng lại những điều vô lý trong cảnh tượng lúc trước, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Ban đầu con giáp giòi mà mọi người nhìn thấy kia chính là huyễn tượng, lúc ấy chỉ có một mình Yax trông thấy, bởi vì trong lòng của Yax muốn tìm nhất là giáp giòi, cho nên mới sinh ra ảo giác, bởi vì ngữ khí và miêu tả chắc chắn của Yax, khiến cho mấy nguời Lâm Siêu cũng vô ý thức tin tưởng, bởi vì trong lòng của mọi người nhiều hay ít đều mong muốn tìm được giáp giòi, bởi vậy sau khi Yax nói xong, bọn hắn cũng sinh ra ảo giác tương tự, cũng trông thấy được điểm đỏ không tồn tại trên màn hình của thiết bị định vị.

Mà con giáp giòi khổng lồ mà Alice nhìn thấy kia, tự nhiên cũng là ảo giác, hơn phân nửa là do nàng muốn một lần duy nhất tìm được một lượng "kỳ tích chi huyết" thật lớn, cho nên mới sinh ra ảo giác, sau đó nàng lại nói cho mọi người biết, khiến cho tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác, tựa như là virus lan tràn.

Nghĩ rõ ràng được những chuyện này, Lâm Siêu mới hít vào một hơi thật sâu, thân thể có một chút rùng mình, lấy thực lực như hắn, vậy mà bất tri bất giác lại rơi vào bên trong huyễn cảnh, (Động Huyệt Kỳ Tích) thực sự là quá quỷ dị, quá đáng sợ.

"Các vị." Lâm Siêu nhìn qua ánh mắt phẫn nộ của mọi người, đem phát hiện của mình nói ra.

"Ảo giác?" Mấy người nghe vậy khẽ giật mình. Alice hoài nghi nói: "Dựa vào cái gì mà nói đây là ảo giác, chẳng lẽ đây không phải cái cớ để ngươi biện bạch cho sai lầm của mình hay sao?" Nghe nàng nói như vậy, Tas và mấy người Leili cũng nhíu mày, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Lâm Siêu.

"Muốn chứng minh rất đơn giản." Lâm Siêu nói: "Lúc trước tất cả mọi người đều nhìn thấy một con tiểu trùng rất to, mỗi người có thể nói xem nó to bao nhiêu hay không?"

Tất cả mọi người đều là người thông minh, lập tức ý thức được ý đồ của Lâm Siêu, Alice vẫn bảo lưu ánh mắt hoài nghi, nói: "Ta nhìn thấy nó cao hai mét." Yax giật mình nhìn nàng một cái, nói: "Ta nhìn thấy nó chỉ cao một mét."

"Ta nhìn thấy nó cao ba mét." Tas giật mình nói.

"Ta nhìn thấy chừng hai mét." Sắc mặt của Merck biến hóa, đã ý thức được có điều gì đó không đúng. Thể tích của con tiểu trùng mà thanh niên thích điêu khắc gỗ và Leili thấy, cũng không giống nhau.

"Quả nhiên là ảo giác..." Yax khẽ thở dài, nói: "Cảnh tượng tùy tâm mà sinh ra, thì ra là thế."

Lâm Siêu nói: "Còn có một biện pháp nữa cũng có thể chứng minh, các ngươi nhìn xem, nơi đó có một đầu Hoàng Kim Thú." Nói xong hắn liền chỉ về phía bãi đất trống trước mặt. Mấy người giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tới, lập tức trông thấy bên trên bãi đất trống trước mặt, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một con cự thú màu vàng óng đang bò lổm ngổm.

Alice khổ sở nói: "Xem ra là chúng ta đã trách oan ngài rồi, khó trách vì sao lúc trước ngài lại đột nhiên quát to, đoán chừng vừa rồi ngài cũng thấy người mà ngài muốn gặp nhất có đúng không?" Nói xong, ánh mắt của nàng lộ ra mấy phần hiếu kỳ, những người khác trông thấy đều là "kỳ tích chi huyết", chỉ có một mình Lâm Siêu nhìn thấy ảo giác là người, chẳng lẽ có người nào ở trong lòng của nam nhân này, so với "kỳ tích chi huyết" còn trọng yếu hơn rất nhiều?

Yax móc ra giọt "kỳ tích chi huyết" lúc trước, một lần nữa nhìn lại, lại chỉ là một viên đá phổ thông, hắn khẽ động ý niệm, viên đá phổ thông lại biến thành "kỳ tích chi huyết", hắn khẽ thở dài một tiếng, đem vật này tiện tay vứt bỏ, nói: "Mọi người đừng có làm ảnh hưởng lẫn nhau nữa, một khi phát hiện được bất kỳ tình huống nào, cũng không được miêu tả cho mọi người nghe."