← Quay lại trang sách

Chương 964 Ta muốn nói cho ngươi một bí mật!

Rất nhanh, hai người đã bị áp giải lên trên đài cao, bốn thân ảnh áp giải hai người bọn họ, đem hai người giao cho Thánh Tu, sau đó liền thối lui đến bên cạnh mấy người Prome, Kemp, bốn thân ảnh này dĩ nhiên cũng là Trụ Thần.

Lần này bên trong đại hội chém đầu, bao gồm cả Thánh Tu, đã xuất hiện mười vị Trụ Thần và Trụ Thần dự bị, mà hai người đi theo phía sau Thánh Tu, đều là Trụ Thần dự bị đệ nhất.

Thánh Tu hướng về một cô gái đứng bên cạnh Kemp đánh ra một thủ thế, hướng về phía hai người Bạch Tuyết, Vưu Tiềm nói: "Hiện tại các ngươi đã sắp chết, có còn Di Ngôn gì muốn nói hay không, nếu như các ngươi nguyện ý bàn giao bí mật của trận doanh Tội Dân, hoặc là bí mật của (Thanh Trừ Giả), ta có thể thỉnh cầu Bệ Hạ, giảm nhẹ hình phạt cho các ngươi."

Thanh âm của Thánh Tu ôn nhuận mà đạm mạc, lan truyền ra toàn bộ đường phố, thậm chí là toàn bộ Thần Quốc, đoàn người trên đường phố rung động, nhưng cũng không có quá mức giật mình, có mấy người ra vẻ hiểu biết giảng giải: "Đây là hiệu quả do Trụ Thần thứ bảy Gila làm ra, năng lực (thanh âm), thật là mạnh a, dĩ nhiên có thể đem biên độ sóng thanh âm truyền ra xa đến như vậy. "

Trên quảng trường, Bạch Tuyết vẫn như cũ cúi thấp đầu, không có phản ứng gì, giống như là không có nghe thấy, đối với phản ứng như thế của nàng, Thánh Tu tựa hồ như đã sớm có chuẩn bị, đang chuẩn bị dùng Hình, đã thấy Vưu Tiềm bỗng nhiên ngẩng đầu đến, nói: "Ta muốn nói chuyện."

"Ồ?" Thánh Tu khẽ nhíu mày, nói: "Nói đi, nhưng nếu như là cầu xin tha thứ, thì chớ có làm lãng phí thời gian của mọi người."

Vưu Tiềm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giữa khe hở của mái tóc tán loạn lấp lánh hữu thần, nghiêm túc lắc đầu, nói: "Không phải cầu xin tha thứ, ta muốn nói cho ngươi một cái bí mật."

"Cái gì?" Trong lòng của Thánh Tu hơi động, thái độ trở nên ngưng trọng hơn vài phần.

Vưu Tiềm thấp giọng nói: "Bí mật này chính là —— kỳ thực... Ngươi là ta con trai thất lạc nhiều năm của ta!"

Toàn bộ quảng trường trong sát na hoàn toàn yên tĩnh.

Toàn bộ Thần Quốc, cũng trở nên lặng ngắt như tờ.

Hầu như tất cả mọi người đều cho là cái tên Tội Dân này muốn cầu xin tha thứ, hoặc là muốn dùng một bí mật nào đó để đổi lấy sinh mệnh, không ngờ được lại toát ra những lời này, trong lúc nhất thời, mọi người đều ngẩn ngơ.

Thánh Tu khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt cũng không có vẻ tức giận gì, thở dài nói: " Tội Dân vô tri, đã sắp chết đến nơi còn muốn hung hăng ngang ngược, hãy cầu khẩn Thái Dương Thần Vương khoan thứ tội lỗi của ngươi đi."

Vưu Tiềm nhếch miệng cười nói: "Ngươi mới là vô tri đấy, cha ruột đứng ở trước mặt mà ngươi cũng không nhận ra, chính là sự vô tri lớn nhất trong cuộc sống, chẳng qua sự thật chính là như thế, ta còn nhớ kỹ trên mông của ngươi có một cái bớt hình con bướm, không tin thì ngươi hãy tuột quần xuống nhìn xem." Ánh mắt của hắn cực kỳ chân thành, thể hiện ra một bộ dáng mười phần sự thật.

Các vị khách mời của các Thần Quốc khác ở bên cạnh nghe vậy liền cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Thánh Tu chẳng những là Trụ Thần đệ nhị của Thần quốc Maya, còn chính là một vị Trụ Thần cổ xưa nhất có thể tồn tại đến nay, có bối phận cực cao, mấy vị cường giả đến từ các Thần Quốc khác như bọn họ khi nhìn thấy Thánh Tu, cũng phải gọi một tiếng là "Tiền bối" hoặc là "Đại nhân". Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám ở trước mặt Thánh Tu làm càn như vậy, nói những lời nhảm nhí đến mức không thể nhảm nhí hơn, thật sự là một kẻ dở hơi quái dị.

Đám người đứng ở bên trên đường phố đều há hốc mồm nhìn cảnh này, chờ sau khi tỉnh hồn lại, ngoại trừ những người dân Maya đang chửi ầm lên bên ngoài, sắc mặt của mấy chủng tộc khác còn lại cũng hiện ra vẻ cổ quái, không ngờ được trụ thần Maya đức cao vọng trọng từ trước đến nay, lại bị người khác ở trước mặt đùa giỡn, thậm chí còn có một ít người hiểu chuyện âm thầm phỏng đoán ác ý, trên cặp mông của Thánh Tu là có hay không có một cái bớt... hình con bướm...

Sắc mặt của Thánh Tu trở nên âm trầm, ngang nhiên liếc mắt trừng một vị Trụ Thần đứng cách đó không xa, ý tứ hàm xúc trong mắt làm cho vị Trụ Thần này nhất thời cảm giác được toàn thân rét run, biết Thánh Tu đang trách móc hắn vì sao lại đem lời nói của Vưu Tiềm rõ ràng là đang muốn phá hư uy nghiêm của hắn truyền ra bên ngoài, mà không cắt ngang đúng lúc, vị Trụ Thần này chỉ có thể cười khổ ở trong lòng.

Thánh Tu cũng không muốn nhiều lời với Vưu Tiềm nữa, dù sao thì ở đây còn có khách quý của các Thần Quốc khác, vô luận biện luận thắng hay thua, đều làm cho hắn bị mất mặt, tức thì nhấc sợi xích trên cánh tay của Vưu Tiềm lên, động tác cũng không hề ôn nhu một chút nào, xiềng xích xung quanh leng keng rung động, ma sát với huyết nhục trượt ra bên ngoài.

Vưu Tiềm cũng không cứng rắn chịu đau, mà nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ mà nói: "Con cái bất hiếu, đối với cha của mình mà cũng thô lỗ như thế, biết vậy trước đây lão tử cũng không nên cùng với nữ hoàng Silva sinh hạ ra ngươi..." Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thánh Tu cột lên trên cây trụ đồ đằng, lồng ngực bị đè ép, suýt chút nửa không thở được.

Sắc mặt Thánh Tu cực kỳ thâm trầm, nữ hoàng Silva trong miệng của Vưu Tiềm chính là nữ hoàng chí cao của Thần quốc Maya, cũng chính là người yêu của Dự Ngôn Thần Vương, hắn có thể nhẫn nhịn khuất nhục, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người nào làm bẩn uy nghiêm của nữ hoàng Silva.

Vưu Tiềm thở phào, tiếp tục nói: "Ngươi cái đứa con trai ngu xuẩn này, nhận giặc làm cha, lại bảo vệ mẹ của ngươi như thế, lại không biết nỗi đau khổ của cha ngươi, không có lão tử, ở đâu ra ngươi, ngươi... A!"

Chỉ thấy Thánh Tu lại nắm lấy dây xích trên người của Vưu Tiềm kéo một cái, đau đến mức làm cho Vưu Tiềm kêu thất thanh thảm thiết, ngũ quan gắt gao vặn vẹo lại cùng một chỗ, nhưng sau một khắc, hắn lại tức giận mắng to: "Đồ con trai ngu xuẩn, không nhẹ nhàng với cha của ngươi mộ chút... Ôi!" Xiềng xích ở trên người lại bị kéo thẳng, đau đến mức hộc ra một ngụm máu hoàng kim.

Thấy Vưu Tiềm phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, Thánh Tu cũng hơi biến sắc mặt, vội vã che miệng của Vưu Tiềm lại, động tác càng nhanh hơn, đem xiềng xích trên người của Vưu Tiềm cài vào chốt trên cây trụ đồ đằng, làm cho lưng của Vưu Tiềm dính sát vào cây trụ đồ đằng, tay và chân không thể nhúc nhích được một chút nào, sau đó từ bên trong nhẫn không gian móc ra một cái áo hoa lệ lộng lẫy, nhét vào trong miệng của Vưu Tiềm.

Động tác của Thánh Tu mặc dù nhanh, nhưng đám người Nghệ Thần cùng với Hải Nữ Hoàng bên cạnh vẫn nhìn thấy Vưu Tiềm ho ra máu tươi màu vàng, ánh mắt đều sáng lên, bất động thanh sắc.

Bất luận người nào đã gặp qua Tội Dân đều biết, máu tươi ở trong người của Tội Dân, đều là máu đen.

Lúc trước máu tươi chảy ra từ miệng vết thương của Vưu Tiềm, bị quần áo che mất, không có ai để ý, nhưng ngụm máu màu vàng mà vừa nãy Vưu Tiềm vô ý phun ra, lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.