Chương 998 Thú triều vô biên
Cơ hồ đã biến thành một mảnh phế tích, đường phố không còn nơi nào hoàn chỉnh, bị kiến trúc đổ nát xung quanh phá huỷ, hoặc là là dấu tích chiến đấu khủng bố phá huỷ.
Lâm Siêu bỗng nhiên nhìn thấy một vật, ánh mắt không khỏi ngưng lại, chỉ thấy đây là tấm biển quảng cáo vải vóc đặc thù, trên đó viết văn tự của người Maya, mà tấm vải trên biển quảng cáo, hắn đã từng nhìn thấy qua, chính là lúc hắn mới tới Thần quốc Maya, ở gần một khách sạn mà hắn mướn!!
"Nơi này, nơi này chính là Thần quốc Maya?" Lâm Siêu không ngờ được người đeo mặt nạ lại truyền tống hắn đến nơi này, càng không nghĩ đến, toà thành thị trước đây không lâu vô cùng phồn vinh náo nhiệt này, giờ phút này vậy mà lại hoàn toàn hóa thành một mảnh phế tích, trên mặt đất khắp nơi đều có thể thấy được rất nhiều dấu vết máu khô, có một số vết tích máu bắn tung toé, tựa như là bị tông vỡ nát, máu bắn ra theo hình quạt, hơn phân nửa là bị đồ vật khổng lồ nào đó tông chết tươi!
"Mùi máu tanh thật là nồng nặc..." Hắc Nguyệt thấp giọng nói lẩm bẩm.
Lâm Siêu hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đem lĩnh vực chiết xạ ánh sáng vận dụng lên bên trên đôi mắt của nàng, ưu thế lớn nhất của năng lực (ánh sáng), là vào lúc hắn nhìn thấy cái gì, cũng có thể khiến cho người khác nhìn thấy cái đó.
Hắc Nguyệt "A" một tiếng, trên mặt lộ ra sự chấn kinh cực độ, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin, ký ức lúc trước của nàng cũng chưa có đánh mất, tự nhiên biết được, tòa thành thị có bộ dáng lụi bại như thế này, là sự tình không thể tưởng tượng nổi bực nào, trên 1 vạn năm qua, vô luận là đại lượng thú triều tập kích, hay là ác thú được xếp vào cấp Thế giới đến đây tập kích, cũng đều khó có thể đột phá vào phạm vi lãnh thổ vài vạn dặm của Thần quốc, huống chi là có thể giết vào đến nơi đây?
Phải biết, cho dù là ác thú có thể đánh bại được Dự Ngôn Thần Vương, cũng không dám tuỳ tiện xâm phạm vào một tòa Thần quốc.
Thần quốc là hang ổ của Thần Vương, vững như thành đồng, cái này giống như là một ụ súng và một người lính, cùng với Thần quốc so sánh, Dự Ngôn Thần Vương chỉ là một tên lính quèn.
"Chúng ta đi vào bên trong nhìn xem." Lâm Siêu thấp giọng nói.
Hắc Nguyệt lấy lại tinh thần, gật đầu nhẹ.
Xương cốt phía sau lưng của Lâm Siêu vang lên kèn kẹt, nhô lên đôi cánh Hắc Ban Thú, trước khi rời đi khỏi Thái Dương Hải, Lâm Siêu đã thông qua năng lực (Biến Hình), đem bề ngoài của thân thể Giác tỉnh thu liễm lại, Biến Hình thành bộ dáng nhân loại ban đầu, mặc dù bằng vào dạng này y nguyên vẫn không có cách nào hoàn toàn xóa đi khí tức của Giác Tỉnh Giả, nhưng ít ra sẽ không gây ra sự hỗn loạn và kinh hãi của người dân bình thường.
"Nắm lấy ta." Lâm Siêu xòe bàn tay ra, Hắc Nguyệt đưa tay nắm chặt, vèo một tiếng, theo cánh vỗ, hai người bay lượn trên bầu trời, nhanh chóng lướt qua toà thành thị đã từng vô cùng phồn hoa này, vô số cảnh tượng đổ nát thê lương ở dưới chân hiện ra, trong đó ở phía dưới không ít các toà nhà đổ nát, có một vài người giống như con kiến bò ra, kéo theo vết thương chồng chất và thân thể gãy xương nghiêm trọng, leo lên một đống đổ nát cao hơn, xem xét tình huống chung quanh.
Lâm Siêu vừa định hạ xuống phía dưới, hỏi thăm mấy người còn sống sót này, bỗng trông thấy ở phía xa, ẩn ẩn có tiếng nổ vang truyền tới, đồng thời trên bầu trời phiêu đãng sương mù hỏa lực nồng đậm, đây bụi mù hạt tròn được tạo thành từ chất nổ truyền thống, nương theo cuồng phong trong không khí, có thể ngửi được mùi lưu huỳnh nhàn nhạt.
Ánh mắt của Lâm Siêu ngưng tụ lại, lôi kéo Hắc Nguyệt nhanh chóng bay về phía trước.
Vào lúc hắn Giác tỉnh, đôi cánh Hắc Ban Thú này cũng tiến vào trạng thái nửa Giác tỉnh, nếu như nhân cách của Lâm Siêu không kịp thời tỉnh lại, đôi cánh Hắc Ban Thú sẽ triệt để Giác tỉnh, cho dù theo sự khống chế của nhân cách Giác tỉnh, tế bào Giác tỉnh lan tràn lên đôi cánh đã đình chỉ ăn mòn, nhưng đôi cánh Hắc Ban Thú cùng với thân thể của Lâm Siêu, cũng đã biến hoá rất nhiều, bây giờ đã không có cách nào quay lại như lúc trước, giờ phút này đôi cánh Hắc Ban Thú nửa Giác tỉnh, có tốc độ nhanh như sóng siêu âm, không đến mười mấy giây, đã bay ra khỏi mảnh phế tích rộng bô biên này, mà ở vị trí xuất hiện vụ nổ tro bụi bay đầy trời, cũng đã hiện lên ở trong tầm mắt.
Lâm Siêu cùng với Hắc Nguyệt thấy cảnh này đều đồng thời khẽ giật mình, cái này rõ ràng là một nhánh quân đội, trùng trùng điệp điệp, ước chừng có mấy chục vạn người, có chiến xa cỡ lớn đen thui, có chiến cơ đang gào thét lướt qua trên bầu trời, cùng với những chiếc hàng không mẫu hạm mà Lâm Siêu chưa từng thấy qua bao giờ.
Vào thời đại trước ở kỷ thứ năm, hàng không mẫu hạm vũ trụ vẫn chỉ là khoa học viễn tưởng, khoa học kỹ thuật chỉ có thể chế tạo ra hàng không mẫu hạm trên biển, mà trước mắt lại là hàng không mẫu hạm vũ trụ hàng thật giá thật, tổng cộng có tám chiếc, sắp thành một hình chữ thập bay về phía trước, bên trên từng chiếc hàng không mẫu hạm có từng chiếc chiến cơ giống như châu chấu bay ra, một mực phóng thẳng về phía trước, oanh tạc điên cuồng.
Ở địa phương mà nhánh quân đội này đang oanh tạc, chính là một mảnh quái vật vô biên vô tận.
Rống!!
Rống!!!
Giống như tiếng gầm gừ của sóng biển, từ bên trong thú triều cuốn tới, vô số quái vật có bộ dáng dữ tợn, dáng dấp vặn vẹo, quỷ quyệt, bạo ngược, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía đoàn chiến xa.
Lâm Siêu chỉ nhìn qua một chút, liền hiểu rõ được tình cảnh của nhánh quân đội này. Thành trì ở phía trước đã bị phá huỷ, quân đội ở trong thành trì nhìn thấy thế tới hung mãnh của thú triều, thế là vừa đánh vừa lui, nhưng mà, quái vật từ bốn phương tám hướng trên cánh đồng hoang vọt tới thực sự quá nhiều, khiến cho hành trình rút lui của nhánh quân đội trở thành vô hạn, trên đường lui lại lưu lại một lượng lớn thi thể của quái vật, binh sĩ và máu tươi, cùng với những chiếc chiến xa bị đám quái vật chà đạp không còn thấy rõ được hình dáng.
Bất quá, nhìn số lượng thi thể ngã trên mặt đất, hiển nhiên là quái vật chết nhiều hơn.
Nhìn qua đàn thú triều lít nha lít nhít, Lâm Siêu khẽ hít vào một hơi, lấy thị giác của hắn bây giờ, bay ở trên độ cao như thế, vậy mà cũng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của thú triều, nếu như đặt đàn thú triều này lên mặt đất, chí ít phải có mấy ngàn vạn con quái vật, có thể tuỳ tiện bao phủ một tòa cự thành.
Nhìn nhánh quân đội đang bị bao vây, giờ phút này cực giống với một chiếc thuyền nhỏ đang chống chọi với một cơn bão trên đại dương, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh chìm.
Ầm ầm ~!
Vào lúc Lâm Siêu đang dò xét, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn truyền ra, Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt liền biến hóa, chỉ nhìn thấy một chiếc hàng không mẫu hạm nặng ngàn vạn tấn, cánh bên trái bị một đám quái vật nào đó đánh trúng, đây là đám quái vật nhìn giống như dơi, vừa giống như ong mật, cao chừng ba, bốn mét, mặc dù ở bên trong thú triều được cho là "Khéo léo đẹp đẽ", nhưng thắng ở chỗ có số lượng cực nhiều.