← Quay lại trang sách

Chương 1039 Quá yếu

Oa Hoàng nhìn qua bầu trời xanh thẳm phía ngoài cửa sổ mạn tàu, thần sắc điềm tĩnh, nói: "Xem ra truyền ngôn là thật, thế giới trong lòng đất của chúng ta, chỉ là chỗ tránh nạn do tộc cự nhân mở ra, vào thời điểm sớm nhất, chúng ta đều là người mặt đất, hoặc nói là, tổ tiên của chúng ta đều là nhân loại mặt đất, chỉ là sau khi tai nạn bộc phát, ngươi nhìn đi, sau khi hệ thống kiểm trắc ra kết quả, không khí trên mặt đất, cũng chứa mật độ virus cao, chỉ là, virus ở trên mặt đất hoàn toàn không thể sánh bằng với virus ở thế giới trong lòng đất, chỉ tiếc là, thành phần của hai loại virus này, cũng đều không thể phân tích ra được."

Cô gái có đôi môi quyến rũ khẽ giật mình, kinh ngạc nói: "Ngài, ngài nói là, người vừa rồi kia, chính là khai quốc đại đế Atlantis?"

"Vô cùng có khả năng." Oa Hoàng nói khẽ: " một nhóm người Atlantis trốn vào tới thế giới trong lòng đất sớm nhất, cũng không có lãng quên bệ hạ vĩ đại của bọn hắn, cho nên mới lưu lại chân dung, đời đời truyền thừa, cũng không có gì là kỳ quái."

Cô gái có đôi môi quyến rũ giật mình, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Thật không biết, lúc bệ hạ đương nhiệm Atlantis khi nhìn thấy vị đại đế khai quốc này, sẽ có biểu lộ như thế nào, bất quá nói đến, vị đại đế khai quốc này cũng rất bình thường, vậy mà lại không phải là Thần Vương."

Oa Hoàng điềm tĩnh cười một tiếng, nói: "Không thể nói bậy, nếu không có hắn, ở đâu ra bệ hạ đương nhiệm, cho dù Quang Minh Vương là Thần Vương, cũng phải khách khách khí khí với hắn, không thể quên cội nguồn!"

Châu Á, tại một tòa căn cứ biên giới nước Nga.

Toà căn cứ này đóng ở bên trong một toà thành nhỏ, thành nhỏ hoang vu sau khi được tai nạn tẩy lễ, đường phố bị phủ đầy bởi cát bụi, từng chiếc ô tô hư hỏng, cùng với trạm xăng dầu, bên trên quán ven đường, tất cả đều chất đống tro bụi thật dày, không có người quét dọn, trên đường phố lâu lâu lại gặp vài thân ảnh vặn vẹo, lung la lung lay di chuyển.

Bỗng nhiên, có một cơn cuồng phong gào thét giữa thiên địa!

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm.

Binh sĩ đóng giữ trong toà căn cứ nhỏ này, những người sống sót lao động cấp thấp, đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trông thấy một màn cả đời cũng không thể quên, một chiếc tàu bay khổng lồ được chế tạo bằng kim loại, bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời của căn cứ, từ dưới đất nhìn lên, có thể trông rất nhiều lò năng lượng bên trên chiếc tàu bay khổng lồ, phun ra ngọn lửa màu xanh thẳm, chế tạo ra động lực vô tận.

Đây là một chiếc hàng không mẫu hạm cự hình, sau khi hàng không mẫu hạm ngừng bay, tất cả các cửa khoang đều được mở ra, có vô số thân ảnh giống như châu chấu từ phía trong bay ra, hạ xuống phía dưới thị trấn nhỏ, những người này lăng không quét qua bốn phía, liền nhìn thấy toà căn cứ nhỏ trong thị trấn, lập tức bay vút qua.

Những người ỏ bên trong cái căn cứ cỡ nhỏ này, có không ít người có thể đăng nhập vào Tinh Võng, mấy ngày nay một mực chú ý tin tức bên trên Tinh Võng, giờ phút này nhìn thấy một màn này, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, trên gương mặt lộ ra sự tuyệt vọng cùng với hoảng sợ, từng người kêu to hoảng hốt chạy trốn, có người hướng vào bên trong căn cứ chạy đi, có người ngược lại cắn răng chạy ra bên ngoài căn cứ, còn có người dứt khoát tìm một chỗ núp, chui vào bên trong nằm im.

Sưu! Sưu!

Lần lượt có từng bóng người giống như châu chấu bay tới, lơ lửng trên không căn cứ, lít nha lít nhít đem trọn bầu trời của căn cứ che khuất.

Thủ lĩnh của toà căn cứ cỡ nhỏ này là một người có vóc dáng mập mạp, đã từng là thiếu tá của quân đội Hoa Hạ ở thời đại trước, sau khi tai nạn bộc phát liền tự mình khởi nghĩa, trở thành lão đại, sau này hợp nhất với Căn cứ Tinh Thần, ngày ngày trải qua cuộc sống hưởng thụ cùng với nữ trợ thủ của mình, chợt thấy tên thủ hạ tâm phúc tín nhiệm nhất lại ở thời điểm then chốt này phá cửa xông vào, vừa muốn nổi giận, tên tâm phúc đã đoạt lời của hắn, hét lớn: "Không xong! Không xong! Ác ma từ thế giới trong lòng đất đến rồi!!"

Nghe được mấy chữ "Ác ma từ thế giới trong lòng đất ", người trung niên mập mạp bị doạ cho giật nảy cả mình, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc, nói: "Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?"

Tên thủ hạ tâm phúc kia vội vàng kéo màn cửa sổ ra, chỉ lên trên trời nói: "Thủ lĩnh mau nhìn đi!"

Bên ngoài tất cả đều là các thân ảnh đang đứng lơ lửng trong không trung, che khuất ánh sáng.

Người trung niên mập mạp ghé mắt nhìn tới, lập tức bị doạ cho hai chân run rẩy một cái, đem nữ trợ thủ trên người xóc nảy khiến cho nàng rên rỉ một tiếng, hắn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, nữ trợ thủ đang ngồi ở trên đùi của hắn bị mất thăng bằng, lập tức té ngã xuống đất, cái ót chạm vào góc bàn, đau đến mức hét to một tiếng.

Người trung niên mập mạp nhìn cũng không thèm nhìn, kéo quần lên, cấp tốc cột lại dây lưng, vội vội vàng vàng hướng về cánh cửa đi tới, vừa đi, vừa hướng về tên thủ hạ tâm phúc nói: "Ngươi nhanh đi ra bên ngoài bảo mọi người đầu hàng, mặt khác, lập tức phái người hướng về phía Căn cứ Tinh Thần gửi yêu cầu viện trợ."

Tên thủ hạ tâm phúc nói thật nhanh: "Đã sớm gửi tin tức, bộ tình báo cũng đã sớm gửi tin tức cho Căn cứ Tinh Thần yêu cầu giúp đỡ, thế nhưng mà, tổng bộ của Căn cứ Tinh Thần cách chúng ta xa như vậy, căn bản là..." Hắn vốn muốn nói, những cái căn cứ đã bị huỷ diệt, có cái nào không phát ra tin tức nhờ giúp đỡ đâu? Nhưng cũng đâu có tác dụng gì, nước xa không thể cứu được lửa gần a!

Người trung niên mập mạp tự nhiên biết được ý tứ của hắn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nói: "Nếu như đầu hàng không có tác dụng, liền phái người nói cho bọn hắn biết, phía sau chúng ta có Căn cứ Tinh Thần, có bản lĩnh thì đi tìm căn cứ Tinh Thần mà gây phiền phức."

"Cái này..." Tên thủ hạ tâm phúc chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Được!"

"Sớm biết như vậy, lúc trước chúng ta nên di chuyển vào tinh vực, không nên tham luyến Huyết Lan Hoa ở nơi này!" Trong lòng của người trung niên mập mạp hối hận xanh ruột, hận không thể khiến cho thời gian thối lùi, hoặc là Tinh Vệ của Căn cứ Tinh Thần vừa lúc ở gần nơi đây, có thể kịp thời đến đây cứu trợ.

"Đi với ta đến chỗ tránh nạn dưới lòng đất." Người trung niên mập mạp một đường chạy đi.

Tên thủ hạ tâm phúc theo sát ở phía sau.

Ở trên đường phố căn cứ, có một binh sĩ sắc mặt trắng bệch đang đứng, ngửa đầu nhìn thân ảnh đứng đầy trời trong không trung, lắp bắp nói: "Ta, chúng ta nguyện ý đầu hàng, chúng ta đầu hàng..." Hắn lo lắng đối phương nghe không hiểu ngôn ngữ, vội vàng giơ cờ trắng lên, hai chân cũng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

Thân ảnh đầy trời nhìn xuống hắn, nghị luận với nhau, chỉ trỏ, cười khẽ.

Đám người bỗng nhiên tản ra hai bên, có một thân ảnh thẳng tắp đi ra, đây là một thanh niên Atlantis, mái tóc thuần một màu xanh, cũng không phải là con lai, hắn nhìn xuống những thân ảnh hèn mọn đang không ngừng dập đầu trên mặt đất, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Quá yếu, người trên mặt đất đều yếu như vậy sao, sinh mệnh yếu như vậy, tồn tại thì có ý nghĩa gì..."