Chương 1080 Trọng trách cứu vớt thế giới
Atlas liền nói: "Sau khi trận chiến kia kết thúc, tin tức của phụ hoàng ngay cả một điểm cũng hoàn toàn không có, cũng không biết là còn sống hay đã chết, lúc ấy ta đang tác chiến ở di địa cự nhân, không có tận mắt nhìn thấy một màn này."
Lão cự nhân khẽ gật đầu, nói: "Ta gọi là 'Cách', đây là 'Mực' đồ đệ của ta."
Atlas hành lễ nói: "Gặp qua hai vị tiền bối, vị Lâm thủ lĩnh vừa rồi kia, hắn thật..."
Lão cự nhân 'Cách' khoát tay nói: "Không nói chuyện về hắn nữa, thời gian có hạn, chúng ta trước tiên nên bàn bạc phương án đối phó với ác thú «Thiên đạo», nó mới là phiền toái lớn nhất, ta có thể cảm ứng được, khí tức của nó vẫn đang ở nguyên một chỗ, hơn nửa không chỉ có một, năng lực mà «Thiên đạo» am hiểu nhất chính là phân thân, cái mà chúng ta phải đối mặt, rất có thể không phải là chỉ có một con ác thú."
Trong lòng Atlas thở dài, nói: "Vâng."
Oa Hoàng nhìn hai vị cự nhân, muốn nói gì đó lại thôi, có chút chần chờ.
Cách chú ý tới nàng, mỉm cười nói: "Vị Thần Vương này, xưng hô như thế nào? Ngươi tựa hồ như đang muốn nói cái gì phải không."
Oa Hoàng tự biết mặc dù đều là Thần Vương, nhưng cùng với hai vị Thần Vương đời đầu này vẫn có chênh lệch rất lớn, vô luận là thực lực, hay là bối phận, đều phải gọi bọn họ một tiếng tiền bối, lúc này mới hành lễ, nói: "Ta có một cái nghi vấn, hi vọng các vị có thể giải đáp, xin hỏi, người chế tạo ra virus, thật sự là do Thần Vương cự nhân các vị hay sao?"
Nghe được câu hỏi của nàng, Cách cùng vơí Mực đều khẽ giật mình, Cách trầm mặc một lát, mới khẽ gật đầu nói: "Không sai, bất quá, chuẩn xác mà nói cũng không phải là cự nhân chúng ta, mà là sư phụ của chúng ta."
"Sư phụ của các vị?" Trong lòng của Oa Hoàng căng thẳng.
"Chính là vị Chúng Vương Chi Vương ở (kỷ nguyên sáng lập) kia." Trong mắt của Cách lộ ra vẻ tôn kính, nói: "Ông ta là tồn tại mạnh nhất bên trong nhân loại chúng ta, cũng là tồn tại mạnh nhất bên trong tất cả các sinh mệnh đã biết, đạt đến đỉnh điểm của sinh mệnh ba chiều." Nói đến đây, Cách không khỏi thở dài, nói: "Chỉ tiếc, gia sư đã ra đi, nếu không phải gia sư hi sinh, cũng không có cách nào kéo dài cho nhân loại của chúng ta sống sót đến kỷ nguyên thứ năm."
Oa Hoàng cũng không có kính ngưỡng, sắc mặt ngược lại còn trở nên khó coi, nói: "Ta muốn biết, tại sao ông ta lại muốn chế tạo ra virus, chính là do virus, đã gây ra tai họa cho nhân loại của năm cái kỷ nguyên, ta nghĩ rằng, mặc kệ ông ta có nổi khổ tâm và lý do như thế nào, cũng không nên làm như vậy!" Nói đến đây, ngữ khí của nàng đã ẩn ẩn có chút phẫn nộ.
Cách nhìn nàng một cái, cũng không có tức giận, mà mỉm cười nói: "Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, mới đầu khi chúng ta biết tin tức này, cũng không dám tin, thậm chí là hoài nghi nhân cách của gia sư, nhưng về sau sau khi biết được sự thật, chúng ta mới biết được gia sư là bực vĩ đại như thế nào."
Oa Hoàng nhướng mày, hỏi: "Cái gì là sự thật?"
Cách quay đầu nhìn thoáng qua phương xa, mỉm cười nói: "Xem ra, còn có không ít lão hữu may mắn còn sống sót, ta tin tưởng bọn họ cũng đều có nghi vấn như vậy, chờ người đến đông đủ, ta sẽ thuật lại một lần."
Oa Hoàng lập tức cảm nhận được bên trong phạm vi cảm ứng tinh thần, có mấy đạo khí tức Thần Vương bay lượn tới, không khỏi liếc mắt nhìn chằm chằm vào Thần Vương cự nhân'Cách' trước mắt, cũng không ép hỏi nữa, mà ngồi vào bên trên cái ghế bên cạnh trầm mặc không nói.
Cùng lúc đó, ở bên trong khu tu luyện ở nội thành.
Ba người Lâm Siêu cùng với Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trên quảng trường tu luyện, đây là quảng trường tu luyện có cấp bậc cao nhất, mười phần trống trải, hơn nữa còn cấm những người không có phận sự khác đi vào.
"Lão đại, những vị Thần Vương bất quá cũng như thế mà thôi, tố chất thấp, còn không bằng dân chúng bình thường như chúng ta đâu!" Vưu Tiềm sau khi hạ xuống, y nguyên vẫn có chút tức giận bất bình.
Lâm Siêu mỉm cười, nói: "Thần Vương có chênh lệch duy nhất cùng với người bình thường, chính là một người mạnh, cùng với một người yếu mà thôi, về phần phương diện phẩm đức, tất cả mọi người đều là nhân loại, bản tính sẽ giống nhau, chỉ là có người hiểu được cách khắc chế bản tính, có người không hiểu mà thôi, bất quá, cho dù khắc chế như thế nào, bản tính cũng sẽ không biến mất, chỉ là ranh giới bộc phát cuối cùng, so với bình thường người cao hơn mà thôi, kỳ thật cũng không có cái gì phải tức giận, vừa vặn ta cũng không rảnh để thảo luận thương nghị cùng với bọn hắn."
Phạm Hương Ngữ nhìn thoáng qua chung quanh, đôi mắt hơi chuyển động, nói: "Ngươi muốn giúp Vưu Tiềm tăng lực lượng lên sao?"
"Không sai." Lâm Siêu nhìn về phía Vưu Tiềm, nói: "Đại chiến đã sắp đến, so với những vị Thần Vương kia, ta vẫn tin tưởng các ngươi hơn, Vưu Tiềm là người duy nhất mắt trước mắt có thể cấp tốc tăng tiến, đem sức chiến đấu tăng tới trình độ có thể so sánh được với ta."
Mặc dù Lâm Siêu đã tập hợp vô số năng lực vào trong người, nhưng chỉ cần tạo cơ hội cho Vưu Tiềm, từ từ vun trồng, chỉ bằng vào một cái năng lực (thích ứng), Vưu Tiềm liền có thể trưởng thành đến tình trạng có thể so sánh với Lâm Siêu, từ một điểm này mà nói, lại một lần nữa chứng minh được đặc tính cấp thống trị của năng lực (thích ứng).
Vưu Tiềm cũng không phải là đồ đần, nghe xong lời này, không khỏi rụt cổ lại một cái, nói: "Lão đại, thời gian gấp gáp như thế, ngươi cũng đừng có ngược đãi ta a!"
"Ta sẽ rất ôn nhu." Lâm Siêu mỉm cười, đi vào bên trong đại điện có bố trí ma trận thời gian phía trước quảng trường, ma trận thời gian ở bên trong đại điện ở đây đạt đến trình độ 1:500, có hiệu quả gấp mười lần "Mũ giáp tu luyện"!
Bên ngoài trôi qua một ngày, ở bên trong là năm trăm ngày!
Hiệu quả rất kinh người, năng lượng hao tốn cũng hết sức kinh người, bất quá Căn cứ Tinh Thần đã lấy được trong các di tích rất nhiều năng lượng, tuyệt đối có thể cung ứng được tiêu hao trong một thời gian ngắn.
Vưu Tiềm phàn nàn hai câu, lần này cũng rất chủ động dẫn đầu tiến vào bên trong đại điện thời gian ma trận, tên này từ trước đến nay luôn lười nhác, lấy tôn chỉ "hưởng thụ khoái hoạt" làm phương châm sống, biết được trận chiến lần này có ý nghĩa phi phàm, sinh tử của toàn bộ nhân loại đều nằm bên trong một trận chiến này, chuyện này khiến cho đáy lòng của hắn không khỏi phát ra âm thanh: "Ta vốn chỉ là một người ăn rồi chờ chết, đâu có liên quan gì đến trọng trách cứu vớt thế giới đâu, chết ta rồi!
Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, sợ chết thì sợ chết, nhưng hắn biết mình cũng không có sự lựa chọn nào khác, từ lúc tiến vào đại điện, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu khẩu hiệu mà hắn cho là rất ngưu bức: "Ta không vào Địa Ngục, thì ai sẽ vào Địa Ngục?"
Mẹ nó, làm gì có ai muốn đi vào Địa Ngục!
Trong đáy lòng thầm nói một câu, Vưu Tiềm vỗ vỗ vào khuôn mặt của mình, quay đầu nhìn qua Lâm Siêu, nói: "Bắt đầu đi."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, khởi động nguồn năng lượng ma trận, đóng lại cánh cửa hợp kim nặng nề, đem đại điện phong bế đến mức không còn một kẽ hở nào, rất nhanh, tốc độ thời gian trôi qua bên trong đại điện, bắt đầu chậm rãi giảm xuống, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ sau, đã đạt tới giá trị cao nhất 1: 500!