← Quay lại trang sách

Chương 9 NHỮNG LỜI CẦU NGUYỆN BỊ VÔ HIỆU HÓA VÌ THÁI ĐỘ ĐỐI KHÁNG

Trong một buổi nói chuyện, S. nói rằng cô đã đến nhà thờ để dâng lời cầu nguyện. Nhưng cô lại nói tiếp rằng cô không thể nào chịu đựng nổi những người da màu. Ồ, dĩ nhiên là cô không có ý muốn nói người Ấn Độ, như tôi đây!

Và S. tới gặp tôi để hỏi xem có cách nào vượt qua những nỗi sợ hãi vốn do sự tưởng tượng và tự tạo ra không. Cô không nhận thức rằng những nỗi lo sợ này là do tự mình tạo ra. Để thoát khỏi chúng, mỗi lần nỗi sợ xuất hiện, cô nên chủ tâm xem xét nó bằng cách suy nghĩ kỹ càng về nó, tìm hiểu thấu đáo về nó, hiểu nó tường tận và để cho tâm trí hữu thức của mình được cởi mở. Sau đó, những nỗi lo sợ bí mật, những sợ hãi thầm kín, vô thức sẽ tự lộ mình. Và do tâm trí hữu thức của cô trong sáng, cởi mở và không rối loạn, nên S. sẽ nhận ra những nỗi lo sợ tiềm ẩn này và hiểu chúng một cách trọn vẹn. Nhờ đó, những nỗi sợ hãi vô thức sẽ tự trút hết vào tâm trí hữu thức và nhờ vậy, thông qua nhận thức và cảnh giác liên tục, cô sẽ thoát khỏi nỗi lo sợ vốn chủ yếu là do bản thân tự tạo ra.

Sau đó, tôi nhẹ nhàng chỉ ra cho S. thấy rằng những lời cầu nguyện của cô đã bị vô hiệu hóa do thái độ đối kháng về chủng tộc mà cô đã coi trọng hơn những lời cầu nguyện của mình. Nếu S. thù ghét, thì tình thương của cô chỉ đơn thuần là một trạng thái đối lập, một phản ứng, nhưng nếu cô hiểu rõ về lòng thù hận của mình và vượt qua nó, thì tình thương của cô sẽ trọn vẹn. Nếu không giải thoát tư tưởng khỏi thái độ đối kháng, sự oán giận và ác tâm, thì những lời cầu nguyện của cô đúng là thiển cận và nhà thờ chỉ là phương tiện để đào thoát khỏi thực tại.

Thật khó biết bao khi truyền đạt tính cao thượng của tình thương tới những người cứ cố bám chặt vào các lời cầu nguyện có tính xin xỏ của họ! Thật khó biết bao để những ai tìm kiếm thực tại hiểu rằng họ là toàn vẹn! Họ hăm hở nắm bắt tới mức để mặc thực tại trôi qua.