← Quay lại trang sách

Huy Cận (tt) Những bài thơ của thi sĩ Huy Cận

ĐẸP XƯA

Ngập ngừng mép núi quanh co

Lưng đèo quán dựng, mưa lò mái ngang...

Vi vu gió hút nẻo vàng.

Một trời thu rộng mấy hàng mây nao.

Dừng cương nghỉ ngựa non cao

Dặm xa lữ thứ kẻ nào héo hon...

Đi rồi, khuất ngựa sau non;

Nhỏ thưa tràng đạc, tiếng còn tịch liêu...

Trơ vơ buồn lọt quán chiều

Mái nghiêng nghiêng gửi buồn theo hút người

(Lửa Thiêng)

TRÀNG GIANG

Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài

H.C

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,

Con thuyền xuôi mái nước song song.

Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;

Củi một cành khô lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,

Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều

Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;

Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;

Mênh mông không một chuyến đò ngang.

Không cầu gợi chút niềm thân mật,

Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,

Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.

Lòng quê dợn dợn vời con nước,

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

VẠN LÝ TÌNH

Người ở bên trời ta ở đây;

Chờ mong phương nọ, ngóng phương này.

Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm,

Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.

Nắng đã xế về bên xứ bạn;

Chiều mưa trên bãi nước sông đầy.

Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,

Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.

Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,

Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.

Chiếu chăn không ấm người nằm một -

Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.

(Lửa Thiêng)

NHẠC SẦU

Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế!

Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường;

Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương.

Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?

Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá.

Chim vui đâu? Cây đã gẫy vài cành.

Ôi chiều buồn! Sao nắng quá mong manh!

Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy?

Ai chết đó? Trục xoay và bánh đẩy,

Xe tang đi về tận thế giới nào?

Chiều đông tàn, lạnh xuống tự trời cao,

Không lửa ấm, chắc hồn buồn lắm đó.

Thê lương vậy mà ai đành lìa bỏ

Trần gian sao? Đây thành phố đang quen,

Nhưng chốc rồi nẻo vắng đã xa miền

Đường sá lạ thôi lạnh lùng biết mấy!

Và ngựa ơi, đi nhịp đằm chớ nhảy

Kẻo thân đau, chưa quên nệm giường đời.

Ai đi đưa, xin đưa đến tận nơi,

Chớ quay lại nửa đường mà làm tủi

Người đã chết - Một vài ba đầu cúi,

Dăm bảy lòng thương xót đến bên mồ

Để cho hồn khi sắp xuống hư vô

Còn được thấy trên mặt người ấm áp

Hình dáng cuộc đời từ đây xa tắp.

Xe tang đi, xin đường chớ gập ghềnh!

Không gian ôi, xin hẹp bớt mông mênh,

Ảo não quá trời buổi chiều vĩnh biệt!

Và ngươi nữa, tiếng gió buồn thê thiết

Xin lặng giùm cho nhẹ bớt cô đơn.

Hàng cờ đen là bóng quạ chập chờn

Báo tin xấu, dẫn hồn người đã xế...

Ai chết đó? Nhạc buồn chi lắm thế?

Kèn đám ma hay ấy tiếng đau thương

Của cuộc đời? Ai rút tự trong xương

Tiếng nức nở gởi gió đường quạnh quẽ!

Sầu chi lắm trời ơi! Chiều tận thế!

(Lửa Thiêng)

NGẬM NGÙI

Nắng chia nửa bãi, chiều rồi...

Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.

Sợi buồn con nhện giăng mau,

Em ơi! Hãy ngủ... anh hầu quạt đây.

Lòng anh mở với quạt này,

Trăm con chim mộng về bay đầu giường.

Ngủ đi em, mộng bình thường!

Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ...

Cây dài bóng xế ngẩn ngơ...

- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?

Tay anh em hãy tựa đầu,

Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi...

(Lửa Thiêng)

THU RỪNG

Bỗng dưng buồn bã không gian

Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.

Nai cao gót lẫn trong mù

Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.

Sắc trời trôi nhạt dưới khe;

Chim đi lá rụng, cành nghe lạnh lùng.

Sầu thu lên vút song song.

Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.

Non xanh ngây cả buồn chiều,

- Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.

(Lửa Thiêng)

ÁO TRẮNG

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,

Hôm xưa em đến, mắt như lòng

Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,

Gót ngọc dồn hương, bước toả hồng.

Em đẹp bàn tay ngón ngón thon;

Em duyên đôi má nắng hoe tròn.

Em lùa gió biếc vào trong tóc

Thổi lại phòng anh cả núi non.

Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời;

Hồn em anh thở ở trong hơi.

Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,

Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Đôi lứa thần tiên suốt một ngày.

Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.

Dịu dàng áo trắng trong như suối

Toả phất đôi hồn cánh mộng bay.

(Lửa Thiêng)

CHIỀU XUÂN

Xuân gội tràn đầy

Giữa lòng hoan lạc,

Trên mình hoa cây...

Nắng vàng lạt lạt

Ngày đi chầy chầy...

Hai hàng cây xanh

Đâm chồi hy vọng...

Ôi duyên tốt lành!

Én ngàn đưa võng

Hương đồng lên hanh.

Kề bên đường mòn

-- Mùa đông đã tạnh

Cỏ mọc bờ non...

Chiều xuân tươi mạnh

Gió bay vào hồn.

Có bàn tay cao

Trút bình ấm dịu

Từ phương xa nào...

Người cô yểu điệu

Nghe mình nao nao...

Nhạc vươn lên trời:

Đời măng đang dậy

Tưng bừng muôn nơi...

Mái rừng gió hẩy

Chiều xuân đầy lời.

( Lửa Thiêng 1940)