← Quay lại trang sách

Đoàn Văn Cừ

Những hình ảnh cuộc đời Việt Nam xưa còn lưu lại trong thời này chẳng bao lâu nữa sẽ mất hết. Nếu ta không gấp gấp ghi chép lấy thì còn biết tìm kiếm vào đâu. Gần đây đã có một ít nhà văn viết tiểu thuyết truyện đồng quê, nơi nương náu cuối cùng của dĩ vãng. Nhưng đời sống ở đồng quê có một nhịp nhàng riêng, thể văn tiểu thuyết không diễn ra được. Phải có thơ. Trong các nhà thơ đồng quê, không ai có ngòi bút dồi dào mà rực rỡ như Đoàn Văn Cừ.

.

Những bức tranh trong thơ Đoàn Văn Cừ không phải chỉ đơn sơ vài nét như các bức tranh xưa của Á Đông. Bức tranh nào cũng đầy dẫy sự sống và rộn rịp những hình sắc tươi vui. Mỗi bức tranh là một thế giới linh hoạt. Người xem tranh hoa mắt vì những nét những màu hình như rối rít cả lại; nhưng nhìn kỹ thì màu nào nét nào cũng ngộ nghĩnh vui vui.

Đây, trong chợ Tết, bên cạnh thầy khoá đương gò lưng viết:

Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,

Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ

Kia, giữa đám hội nhà quê;

Chiếc ô đen lẳng lặng bước ra cầu,

Tìm đến chiếc san màu bay trước gió.

Đoàn Văn Cừ đã biết nhận xẻt rất tinh lại sẵn hồn thơ phong phú, hai điều thường ít đi với nhau. Phải có hồn thơ mới thấy được dưới ánh bình minh.

Tia nắng nháy hoài trong ruộng lúa.

Thỉnh thoảng giữa những câu chặt chẽ, chen vào một câu bất ngờ, vụt ngời lên như một luồng sáng giữa bức tranh:

Bà cụ bán hàng bên miếu cổ,

Nước thời gian gội tắc trắng phau phau.

Và bao giờ cuối bài thơ cũng có một vài câu khêu gợi. Cuối bài "Chợ tết":

- Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,

Lá đa rơi rụng tơi bời trên quán chợ.

Cuối bài thơ: "Đám cưới mùa xuân":

Chỉ nghe văng vẳng tiếng chim xuân

Ca ánh ỏi trên cành xanh tắm nắng.

Những câu ấy đều khép lại một thế giới và mở rộng ra một thế giới: khép một thế giới thực, mở một thế giới mộng. Cảnh trước mắt vừa tan thì tình trong lòng cũng vừa nhóm. Mắt ta không thấy gì nữa nhưng lòng ta bâng khuâng.

Đoàn Văn Cừ trước sau đăng báo chỉ có sáu bảy bài thơ. Bài nào cũng hay. Cũng có bài đăng "Ngày nay" số thường, nhưng nghĩ đến Đoàn Văn Cừ là tôi lại nghĩ đến cái Tết. Cái tên Đoàn Văn Cừ trong trí tôi đã lẫn với màu bánh chưng, mùi thuốc pháo, vị mứt gừng. Cứ mỗi lúc xuân về người lại gửi trên báo một chuỗi cười ngũ sắc. Tiếng cười ta còn nghe văng vẳng thì người đã biến đâu rồi và ta đành chờ mùa xuân khác. Thế rồi báo chết, tăm tích người cũng mất. Cho đến hôm nay, viết mấy lời giới thiệu thơ Đoàn Văn Cừ, tôi vẫn chưa biết gì thêm về con người ấy. [1]

Octobre – 1941

Chú thích:

Khi quyển sách này đưa in, chúng tôi vẫn chưa biết gì thêm về Ô. Đoàn văn Cừ, tuy đã hỏi rất nhiều người. Vậy xin mạn phép ông trích mấy bài thơ. Ông ở đâu làm ơn cho chúng tôi biết

- Vẫn chưa biết Ô. Đoàn văn Cừ ở đâu (Lời chú lần in thứ hai)

CHỢ TẾT

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,

Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,

Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,

Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.

Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;

Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,

Vài cụ già chống gậy bước lom khom,

Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.

Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,

Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,

Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,

Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,

Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,

Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.

Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.

Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,

Để lắng nghe người khách nói bô bô.

Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,

Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.

Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản,

Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.

Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,

Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.

Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,

Nước thời gian gội tóc trắng phau phau.

Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,

Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.

Áo cụ lý bị người chen sấn kéo,

Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.

Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,

Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.

Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,

Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.

Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha.

Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,

Con gà trống mào thâm như cục tiết,

Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.

Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm,

Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,

Trên con đường đi các làng hẻo lánh,

Những người quê lũ lượt trở ra về.

Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,

Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.

Báo Ngày nay 1939

ĐÁM CƯỚI MÙA XUÂN

Ngày ửng hồng sau màn sương gấm mỏng,

Nắng dát vàng trên bãi cỏ non xanh.

Dịp cầu xa lồng bóng nước long lanh,

Đàn cò trắng giăng hàng bay phấp phới.

Trên cành cây, bỗng một con chim gọi

Lũ người đi lí nhí một hàng đen

Trên con đường cát trắng cỏ lam viền

Họ thong thả tiến theo chiều gió thổi,

Dưới bầu trời trong veo không mảy bụi,

Giữa cánh đồng phơn phớt tựa màu nhung.

Một cụ già râu tóc trắng như bông,

Mặc áo đỏ, cầm hương đi trước đám.

Dăm sáu cụ áo mền bông đỏ sẫm,

Quần nâu hồng, chống gậy bước theo sau.

Hàng ô đen thong thả tiến lên sau.

Kế những chiếc mâm đồng che lụa đỏ.

Bọn trai tơ mặt mày coi hớn hở,

Quần lụa chùng, nón dứa áo sa huê.

Một vài bà thanh lịch kiểu nhà quê,

Đầu nón nghệ, tay cầm khăn mặt đỏ.

Bà lão cúi lom khom bên cháu nhỏ,

Túi đựng trầu chăm chăm giữ trong tay.

Thằng bé em mẹ ẵm, má hây hây,

Đầu cạo nhẵn, áo vàng, quần nâu sẫm.

Cô bé để cút chè người xẫm mẫm,

Đi theo bà váy lĩnh, dép quai cong.

Một chị sen đầu đội chiếc khăn hồng,

Đặt trên cái hòm da đen bóng lộng.

Người cô dâu hôm nay coi choáng lộn.

Vành khuyên vàng, áo mớ, nón quai thao.

Các cô bạn bằng tuổi cũng xinh sao,

Hai má thắm, ngây thơ nhìn trời biếc.

Dăm bảy cô phủ mình trong những chiếc

Áo đồng lầm, yếm đỏ, thắt lưng xanh.

Một lúc sau đi tới chỗ vòng quanh,

Nếp chùa trắng in hình trên trời thắm,

Thì cả bọn dần đần cùng khuất lẩn

Sau trái đồi lấp lánh ánh sương ngân.

Chỉ còn nghe văng vẳng tiếng chim xuân

Ca ánh ỏi trên cành xanh tắm nắng.

Báo Ngày nay 1940

ĐÁM HỘI

Mùa xuân ấy, ông tôi lên tận tỉnh

Đón tôi về xem hội ở làng bên.

Suốt ngày đêm chuông trống đánh vang rền

Người lớn bé, mê man về hát bội.

Những thằng cu tha hồ khoe áo mới

Và tha hồ nô nức kéo đi xem.

Các cụ già uống rượu mãi gần đêm,

Tổ tôm điếm chơi đều không biết chán.

Những con bé áo xanh đòi chị ẵm

Để đi theo đám rước lượt quanh làng.

Các bà đồng khăn đỏ chạy loăng quăng.

Đón các khách thập phương về dự hội,

Một chiếc kiệu đương đi dừng bước lại,

Rồi thình lình quay tít mãi như bay.

Một bà già kính cẩn chắp hai tay,

Đứng vái mãi theo đám người bí mật.

Trên bãi cỏ dưới trời xuân bát ngát,

Một chị đương đu ngửa tít trên không.

Cụ lý già đứng lại ngửng đầu trông,

Mắt hấp háy nhìn qua đôi mục kỉnh.

Mấy cô gái nép gần hai chú lính.

Má đỏ nhừ bẽn lẽn đứng ôm nhau.

Chiếc ô đen lẳng lặng tiến ra cầu

Tìm đến chiếc san màu bay trước gió,

Bác nhà quê kiễng chân nhìn ngấp ngó,

Rồi leo lên cho ai nấy cùng trông

Đoàn trải dài vùn vụt giữa dòng sông

Người lố nhố chèo trên làn nước lạnh.

Bọn đô vật trước đình thi sức mạnh

Mình cởi trần gân cốt nổi như lươn;

Tiếng reo hò khuyến khích dậy từng cơn

Lẫn tiếng trông bên đường khua rộn rã.

Bên mấy chiếc khăn vuông hình mỏ quạ,

Đứng chen vào chiếc mũ trắng nghênh ngang.

Bọn trai quê bá cổ cạnh cô hàng

Vờ mua bán để tìm câu chuyện gẫu.

Một chú xẩm dạo đàn bên chiếc chậu,

Mắt lờ mờ nghe ngóng tiếng gieo tiền.

Thằng bé em đòi mẹ bế lên đền

Xem các cụ trong làng ra cử tế;

Tiếng chiêng trống chen từng hồi lặng lẽ,

Những bóng người trịnh trọng khẽ đi lên;

Những cánh tay áo thụng vái mơ huyền,

Đang diễn lại cả một thời quá khứ

Mà đất nước non sông cùng cây cỏ

Còn thuộc quyền sở hữu của Linh thiêng.

Khi tế xong một cụ đứng trên thềm,

Giơ bánh pháo cho người kia lại đốt.

Bọn trai gái đứng xem đều chạy rạt,

Một thằng cu sợ hãi khóc bi be.

Người đi xem nhiều bọn đã ra về

Trên đường vắng lá đề rơi lác đác,

Ốc xa rúc từng hồi trong xóm mạc,

Trời đỏ hồng sau những trái đồi xanh,

Đàn chim hôm nhớn nhác gọi trên cành

Vệt tháp trắng in dài trên đồng vắng,

Tiếng chuông tối nhạt khoang trong yên lặng.

Lẫn trống chèo văng vẳng phía làng xa.

Của đám dân nô nức dưới trăng tà...

(Ngày nay)

TRĂNG HÈ

Tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa

Đầu thềm con chó ngủ lơ mơ

Bóng cây lơi lả bên hàng dậu

Đêm vắng, người im, cảnh lặng tờ

Ông lão nằm chơi ở giữa sân

Tàu cau lấp loáng ánh trăng ngân

Thằng cu đứng vịn bên thành chõng

Ngắm bóng con mèo quyện dưới chân

Bên giếng, dăm cô gái xứ quê

Từng đàn vui vẻ rủ nhau về

Trên vai nặng trĩu đôi thùng nước

Kĩu kịt đi vào lối cổng tre

Trong xóm giờ lâu quá nửa đêm

Tiếng chày giã gạo đã ngừng im

Trăng tà hạ xuống ngang đầu núi

Đom đóm bay qua dải nước đen

Tiếng ốc trên chòi rúc thiết tha

Gió lay cót két rặng tre già

Sao trời từng chiếc rơi thành lệ

Sương khói bên đồng ủ bóng mơ.

(Ngày nay)