← Quay lại trang sách

Chương 543 Gián điệp 2

Phi tần của quốc vương có tư tình với đệ tử của Đông sứ, chắc chắn chuyện này không thể tuyên dương, vì vậy bọn họ hoàn toàn không lo việc Lệ phi phủ nhận.

Quan trọng là manh mối có thể nối tiếp.

Lệ phi là gián điệp của Yên Vũ lâu, nhưng lại tư thông với Dung Thành, vì vậy Dung Thành thông qua Lệ phi biết Ninh Dạ làm việc cho Đông sứ, đoán ra kế hoạch của y. Ngược lại Ninh Dạ cũng đoán được Lệ phi là gián điệp, mọi chuyện thuận lý thành chương.

Bắn tên trước rồi vẽ bia sau, kiếm cớ quá đơn giản.

Biết Lệ phi là gián điệp của Yên Vũ lâu, chính cô ta bán đứng chuyện về Ninh Dạ, Quân Bất Lạc tức giận tới mức toàn thân khó chịu, chỉ hận không thể lập tức tới giết chết nữ nhân kia.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Đông sứ đừng nóng, vấn đề bây giờ là làm sao bù đắp chuyện Dung Thành.”

“Còn có cách bù đắp à?” Quân Bất Lạc tức giận nói: “Chuyện ngươi làm việc cho ta đã bị lộ, ngươi làm sao lấy được cơ mật từ người Dung Thành?”

Ninh Dạ cười nói: “Đâu phải chỉ bằng hữu mới lấy được đáp án từ người Dung Thành. Thật ra có một số chuyện có thể làm ngược lại, mềm dẻo không được thì chơi chiêu cứng rắn.”

“Chúng ta đã thử cách cứng rắn rồi.” Lý Trường Hồng tức giận nói.

“Đó là vì hắn biết các ngươi sẽ không giết hắn.” Ninh Dạ trả lời: “Nhưng nếu thay đổi lối suy nghĩ thì sao?”

“Lối suy nghĩ ra sao?” Quân Bất Lạc và Lý Trường Hồng đồng thanh hỏi.

Ninh Dạ nhẹ nhàng nói ra.

Ánh mắt Quân Bất Lạc và Lý Trường Hồng đồng thời sáng rực lên, nhìn nhau rồi cùng gật đầu: “Được!”

“Nhưng vấn đề là để ai làm đây?” Quân Bất Lạc hỏi.

Lý Trường Hồng cũng nói: “Hơn nữa còn phiền phức về Yên Vũ lâu và Ma môn chưa giải quyết.”

Đối với Quân Bất Lạc và Lý Trường Hồng, tình hình trước mắt thật quá đau đầu.

Ma môn, Yên Vũ lâu, khe hở Ma Vực đều là phiền toái.

Khổ nỗi Dung Thành lại nhảy ra gây chuyện ngay lúc này.

Dây mơ rễ má hết sức phức tạp, khiến đám cường giả đại năng nghĩ tới mức choáng váng, nguyên thần cũng ngất ngây, nghĩ mãi chẳng ra.

Ninh Dạ cười nói: “Chuyện phức tạp chứ xử lý thì đơn giản, có lúc nhiều vấn đề có thể giải quyết cùng một lúc. Yên Vũ lâu là một phiền phức, nhưng nếu đã biết gián điệp của bọn chúng là ai, ngược lại có thể lợi dụng.”

Quân Bất Lạc đã hiểu ý của y: “Ý ngươi là...”

“Chắc chắn Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ còn chưa rời khỏi nơi này, nếu bọn chúng không bỏ đi, chắc chắn còn mục đích khác. Mà có lẽ mục đích này cần Lệ phi phối hợp, chỉ cần tập trung chú ý tới Lệ phi, chúng ta có thể phát hiện Yên Vũ lâu. Tương tự, Lệ phi có liên hệ với Dung Thành, vì vậy chỉ cần thông qua cô ta là kéo được Dung Thành vào, có thể giải quyết nhiều vấn đề cùng một lúc.”

“Kế này rất tuyệt!” Quân Bất Lạc và Lý Trường Hồng nói.

Quân Bất Lạc sắc mặt nghiêm túc; “Nhưng phải cẩn thận, đừng để hắn bị Phong Trung Túc giết chết.”

“Vậy thì cần đại năng che chở. Nhưng Đông sứ không tiện ra tay, bây giờ Hạo Thiên môn không có đại năng Vô Cấu, hay là... mời Liệt Không Thiên Yêu và Thanh Lâm xuất thủ?” Ninh Dạ nhân cơ hội nói.

“Được!” Quân Bất Lạc cảm thấy như vậy là thích hợp nhất.

Nhưng đáng tiếc, lại phải nợ Thái Âm môn một ân tình.

“Tốt nhất là có thêm chút pháp bảo giữ mạng! ’ Ninh Dạ giả vờ vô tình nhắc nhở.

Trong kế hoạch lần này, Dung Thành cực kỳ mạo hiểm, Ninh Dạ cũng cố gắng nghĩ mọi cách để bảo vệ Dung Thành không chết.

Quân Bất Lạc lập tức nói: “Ta có một số thần vật hộ thân, vấn đề là làm sao cho hắn?”

“cái này thì đơn giản thôi, chúng ta đổi sang người khác kết bạn với hắn. Ví dụ như Thanh Lâm. Như vậy Thanh Lâm liều mình bảo vệ hắn cũng hợp tình hợp lý.”

Cách lừa dối tốt đẹp nhất là khiến người khác cam tâm tình nguyện phối hợp.

Thời khắc này, Quân Bất Lạc và Ninh Dạ đã nhất trí, quyết tâm cho Dung Thành một hành trình mạo hiểm đáng sợ nhưng lại không có gì bất trắc.

Đêm khuya vắng lặng.

Trong triều đình Dịch quốc.

Đây là một cung điện khá hùng vĩ, có điều niên đại xa xưa, kiến trúc đổ nát.

Một số binh sĩ lẻ tẻ đi lại trong cung điện, thực hiện chức trách theo kiểu lấy lệ.

Đối với bọn họ, nếu có tu sĩ xông vào trong cung, bọn họ cũng chẳng thể đối phó được, điều duy nhất mà họ làm được chỉ là hô to gọi nhỏ, phất cờ kêu gào, với lúc cuối cùng thu dọn tàn cục, quét dọn vệ sinh.

Chính vì vậy, những binh sĩ bảo vệ không tích cực, cũng chẳng tập trung.

Cho nên khi Công Tôn Điệp ngông nghênh đi xuyên qua hành lang uốn khúc của cung đình, tới cạnh một căn miếu ngọc, trong lòng cô chẳng hề có cảm giác thành tựu.

“Đúng là dễ dàng như bước vào vườn sau nhà mình.” Công Tôn Điệp lười biếng ngáp một cái, dừng lại bên hòn giả sơn: “Đi ra đây, trốn ta làm cái gì.”