← Quay lại trang sách

Chương 549 Dẫn tới bước kế tiếp 2

Xem ra toàn bộ sự kiện này chỉ là Công Tôn Điệp lợi dụng hắn đánh với Yên Vũ Lâu một trận, nhưng kết quả không quan trọng, quan trọng là tin tức mà Công Tôn Điệp đưa ra đều là thật.

Lúc này Kinh Trường Dạ còn đang chiến đấu với Phong Trung Túc, tạm thời không rảnh suy nghĩ điều này nhưng Vương Huyền Linh không thể không nghiêm túc đánh giá vấn đề này.

Hắn cảm thụ tỉ mỉ bốn phía, không nhận ra có ai.

Chuyện này chỉ chứng minh hai vấn đề, hoặc là Công Tôn Điệp không có người trợ giúp, hoặc là người trợ giúp cường đại tới mức mình không thể tra ra.

Nhưng Công Tôn Điệp cũng là trọng phạm bị Hắc Bạch thần cung truy nã, bây giờ còn trở mặt với Yên Vũ lâu, hắn thật sự không thể nghĩ ra chỗ đựa của Công Tôn Điệp là đâu. Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ nên trong lúc nhất thời lại không nói gì.

Công Tôn Điệp nhìn ra tâm tư của hắn, lười biếng nói: “Không cần nghĩ nữa, ngươi không nghĩ ra đâu. Sao nào, có thể nói về di tích ngộ đạo từ thời thái cổ rồi chứ?”

Hóa ra trong tin tức mà Thiên Cơ điện giao cho Kinh Trường Dạ có đưa ra một điều kiện, đó là cô sẽ đưa tin về Hóa Ảnh ma điển cho Kinh Trường Dạ nhưng bọn Kinh Trường Dạ phải nói cho cô biết chuyện nơi ngộ đạo thời thái cổ.

Vương Huyền Linh hừ một tiếng: “Tin tức không phải là giả, nhưng chúng ta còn chưa lấy được đồ.”

“Cái này thì ta không quan tâm. Dù sao ta cũng thể hiện thành ý rồi, bây giờ tới phiên các ngươi. Nếu các ngươi tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ cho các ngươi biết tin về khe hở Ma Vực.”

Vương Huyền Linh hừ một tiếng, lấy một tấm ngọc bội ra ném cho Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp nhận lấy, sắc mặt kinh ngạc: “Hóa ra là ở nơi đó.”

“Được rồi, ta đã báo vị trí nơi ngộ đạo di tích Thái Cổ cho ngươi rồi, có thể cho ta biết vị trí khe hở Ma Vực rồi chứ?”

Công Tôn Điệp giơ tay, ném một tờ giấy cho Vương Huyền Linh.

Vương Huyền Linh vô thức né tránh nhưng tờ giấy chỉ là giấy, không có bất cứ cơ quan nào.

Vương Huyền Linh hút tờ giấy lại, xem lướt qua rồi thầm kinh ngạc: “Quả nhiên là ở đó?”

“Ờ, đã giao tin cho các ngươi rồi, còn không vừa lòng thì thử giết ta đi. Nhưng ta đề nghị ngươi, tốt nhất đừng làm như vậy. Nếu ngươi thật sự xuất thủ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống, nhưng chỉ sống mà thôi.” Công Tôn Điệp nói xong xoay người bỏ đi.

Thậm chí cô không dùng độn pháp, cứ thế rời khỏi.

Vương Huyền Linh nhìn chằm chằm vào phía sau cô cả nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn không xuất thủ, chỉ thi triển ma công niết một cái, tờ giấy đã hóa thành tro tàn.

‘Tích Lạc sơn, di tích Thiên Xu...” Hắn lẩm bẩm.

Hắn biết Công Tôn Điệp không nói dối, vì đó là hướng mà Luyện Ngục viêm ma cảm nhận thấy.

Nhưng vì sao Công Tôn Điệp lại tốt bụng như vậy? Liên tục đưa tin thật cho bọn họ?

Thôi vậy, chuyện này cứ để trưởng lão đau đầu là được!

Như giật dây điều khiển con rối, Ninh Dạ từ từ tác động lên đối thủ, dẫn dất bọn chúng đi theo hướng mà mình mong đợi.

Thế nhưng con rối cũng có ý chí của bản thân, còn có suy nghĩ riêng của mình.

Chỉ có điều chính Ninh Dạ cũng không ngờ, phương hướng có dị động đầu tiên lại tới từ Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng tới ngay buổi sáng sau trận chiến trong triều đình.

Thấy Trì Vãn Ngưng đi tới, Ninh Dạ bước lên hỏi: “Sao không ở Vạn Cổ liễu ngộ đạo tiếp?

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Người ta nhớ chàng đấy, đằng nào thì mấy hôm nay vẫn không có thành quả gì nên tới thăm chàng một chút.”

Nói xong đã ôm lấy Ninh Dạ, chàng chàng thiếp thiếp, hoàn toàn không thèm để ý tới mọi người xung quanh, vung thức ăn chó ra khắp nơi.

(TQ gọi người độc thân là độc thân cẩu, tình tứ trước mặt người độc thân là vung thức ăn cho chó. )

Trong tâm thần lại là một cuộc đối thoại khác.

Ninh Dạ: “Chẳng phải ta đã dạy Lượng Thiên thuật cho nàng rồi à? Sao không nắm chắc thời cơ ngộ đạo mà lại nghịch ngợm chạy đến đây?”

“Chàng tưởng ta muốn chắc? Là Phong Trung Túc.”

“Phong Trung Túc? Hắn tới tìm nàng?”

“Tên này nhận được tin từ Lệ phi, biết ta đang ở Vạn Cổ liễu, không ngờ lại chẳng để ý tới thân phận của ta, cưỡng ép liên hệ, muốn ta làm một việc giúp hắn.”

“Làm một việc? Mẹ nó, không phải Hóa Ảnh ma điển chứ?”

“Chàng biết là tốt rồi.”

Hóa Ảnh ma điển bị Ninh Dạ chiếm giữ, đây là chuyện công khai.

Vốn dĩ Ninh Dạ chỉ muốn mượn cơ hội này dời áp lực trên người Công Tôn Điệp. Bây giờ không còn Ngọc Lưu Sương, không còn Hóa Ảnh ma điển, áp lực trên người Công Tôn Điệp sẽ giảm bớt đi nhiều, bằng không ngày hôm qua Vương Huyền Linh đã chẳng vì chút e ngại mà bỏ qua cho Công Tôn Điệp.

Thế nhưng, không ngờ Phong Trung Túc lại tới tìm Trì Vãn Ngưng vì chuyện này.

Phong Trung Túc biết Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ là một cặp, quan trọng nhất là thân phận của Trì Vãn Ngưng còn chưa bị bại lộ, tới giờ vẫn là gián điệp của Yên Vũ lâu.