Chương 576 Đạo ở trên người 2
Công Tôn Điệp hung hưng đá y một cái, chỉ vào tế đàn nói: “Vật này có thể liên lạc với Ma Vực, chỉ cần liên lạc với một ma vật cường đại nào đó là có thể mượn sức của nó. Ngươi đã thấy hiệu quả của nó rồi đấy.”
“Tức là bản thân Luyện Ngục ma đàn tương đương với một khe hở Ma Vực loại nhỏ, có thể mang theo bên cạnh.”
“Không sai. Nhưng khe hở Ma Vực là ổn định, ma đàn lại cần pháp lực duy trì, tuy thuận tiện nhưng không thể sử dụng liên tục.”
“Muốn sử dụng nó cần trả giá đúng không?”
“Đúng, cần hiến tế linh hồn vào ma đàn, nếu không có thì phải hoàn thành nhiệm vụ của ma thần.”
“Nghe thật quen thuộc.” Ninh Dạ nhớ tới một số tiểu thuyết mà mình từng đọc trong kiếp trước, hình như có vài thứ có năng lực tương tự, chỉ không ngờ thế giới này cũng có thứ như vậy.
Ngón tay của Công Tôn Điệp điểm xuống, chỉ thấy trên Luyện Ngục ma đàn xuất hiện từng tinh thể màu đen.
Cô chỉ vào tinh thể màu đen rồi nói: “Nó gọi là ma tinh, tác dụng là mở ra liên kết với Ma Vực. Hiến dâng một linh hồn, theo cường độ sinh mệnh mà nhận được ma tinh bất đồng. Trước mắt chỗ ma tinh này là của ngươi, tổng số khoảng ba ngàn, chắc là Kinh Trường Dạ đạt được khi khuếch đại khe hở Ma Vực, nhưng lại làm lợi cho ngươi. Nếu ngươi dùng hết toàn bộ ba ngàn ma tinh có thể triệu hồi một phân thân ma vật cảnh giới Niết Bàn chiến đấu giúp ngươi nửa canh giờ.”
Nghe nói Luyện Ngục ma đàn là do đại năng trong Ma Vực làm ra, tác dụng là thành lập liên hệ với sinh linh trong các giới, khi họ cần có thể triệu hồi bản thân, chiến đấu cho họ.
Ma tinh vừa là tiền vừa là năng lượng duy trì đường hầm không gian.
Đây cũng là lý do vì sao Công Tôn Điệp coi trọng thứ này như vậy.
Nhưng Ninh Dạ lại không thèm quan tâm: “Lũ ma đầu này thật biết tính toán, cái gọi là làm việc cho chúng ta chỉ là ném một số ma vật vào tác chiến... Còn mục đích thật của bọn chúng là tới thế giới này giết chóc thiêu đốt cướp bóc, kiểu gì cũng không bị thiệt.”
Công Tôn Điệp che miệng cười khẽ: “Đương nhiên rồi. Những ma đầu này tuy tàn nhẫn nhưng chưa từng ngu xuẩn. Càng là đại năng thì càng xảo quyệt. Khổ nỗi Ma môn trong thế yếu, tuy biết không có lợi nhưng đành nhẫn nhịn. Nhưng cho dù thế nào, nếu chịu từ bỏ lương tâm, tàn sát người vô tội, vậy thì Luyện Ngục ma đàn vẫn rất hữu dụng.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta không muốn.”
“Ngươi không muốn thì cho ta.”
“Ta cũng không muốn cô đi lên con đường này. Cô đã thoát ly ma môn, không nên để nhiễm quá nặng.”
Công Tôn Điệp cũng không muốn đi theo con đường ma đạo, nhưng cô nhìn Luyện Ngục ma đàn lại không nỡ bỏ: “Thế chẳng phải uổng phí bảo vật này à.”
“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ nói.
“Ồ?” Công Tôn Điệp kinh ngạc nhìn y.
Ninh Dạ nhìn Luyện Ngục ma đàn nói: “Nếu thứ này có thể liên lạc với Ma Vực, như vậy chắc nó có thiên phú pháp tắc đại đạo hệ không gian. Rất tốt, rất tốt... vừa vặn có thể nghiên cứu một phen.”
Hai câu rất tốt liên tục khiến Công Tôn Điệp nghe mà tim đập tình thịch: “Không phải ngươi định hủy nó đi đấy chứ?”
“Pháp tắc đại đạo là để cảm ngộ, có dỡ ra cũng vô dụng. May là ta có Thiên Cơ điện, có thể quan sát một phen.”
Sau khi Ninh Dạ lên tiếng, Càn Tự Bí và Khôn Tự Bí cùng bay lên, Côn Lôn kính và Tuyền Cơ xích cũng tỏa hào quang.
Càn Tự Bí là tổng cương của đại đạo, Khôn Tự Bí lại chú trọng không gian.
Côn Lôn kính cũng là bảo vật không gian, Tuyền Cơ xích là cơ bản để giải đạo.
Lượng Thiên thuật, Vấn Thiên thuật, lưỡng đại thần thuật và lưỡng đại thần vật cùng được thi triển, đã bắt đầu phân tích Luyện Ngục ma đàn. Ra là Ninh Dạ định làm theo cộng hưởng pháp tắc đại đạo ngày đó, thử nghiệm xem có lĩnh ngộ không gian hay không.
Nhưng rất tiếc, y phát hiện tuy trong Luyện Ngục ma đàn có ẩn chứa pháp tắc đại đạo không gian nhưng hiển nhiên không chung đường với Côn Lôn kính, dưới sự vận chuyển của thần thuật, Ninh Dạ không thể xúc động đạo tắc, ngược lại Luyện Ngục ma đàn bị kích thích, không ngừng tỏa ra đại lượng ma khí.
Một vòng xoáy đột nhiên sinh ra, như lỗ đen cuồn cuộn, một ý chí mơ hồ mà cường đại đã từ trong lỗ đen chui ra.
“Kinh Trường Dạ, ngươi đang làm gì đấy?”
Chính là âm thanh của Luyện Ngục viêm ma.
Hiển nhiên, thứ này là do viêm ma chế tạo ra.
Ninh Dạ mỉm cười:” Kinh Trường Dạ đã chạy rồi, thứ của ngươi giờ đang trên tay ta.”
“Hả?”
Mây đen cuộn tròn, một gương mặt lớn do ngọn lửa ngưng tụ thành đã xuất hiện, nhìn về phía Ninh Dạ: “Ngươi chính là người lừa lấy đi ma đàn từ tay Kinh Trường Dạ?”
“Là ta.” Ninh Dạ không thèm để ý.
“Ha ha ha ha.” Viêm ma kia chẳng hề tức giận: “Tên ngu ngốc Kinh Trường Dạ, không ngờ lại đạp vào bẫy của ngươi, nhưng cũng không vấn đề. Người trẻ tuổi, ta đánh giá cao ngươi đấy. Ngươi có đồng ý làm ma sứ dưới trướng ta, giúp ta chinh chiến tứ phương, giết chóc khắp thiên hạ không. Ta có thể ban cho ngươi lực lượng vô tận.”