Chương 608 An bài của vận mệnh 2
Không ngờ hành động này lại khiến Vong Thiên Cơ phẫn nộ, vì vậy đêm khuya hắn xông vào Thiên Cơ điện, lấy trộm Côn Lôn kính, phát hiện trong số những người hãm hại hắn có cả sư muội đồng môn cho nên nổi giận ra tay giết người, chuyện cưỡng hiếp rồi giết chết thì không có, chẳng qua là bị người khác lợi dụng.
Nhưng giết vẫn là giết, lại bị vạch trần, lúc đó Thiên Cơ môn rất tức giận, Vong Thiên Cơ biết mình gây họa, dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cho nên giết cả sư phụ, từ đó phản bội Thiên Cơ môn.
Chuyện này thật sự không oan uổng.
Vốn dĩ mọi chuyện kết thúc ở đây, Vong Thiên Cơ không muốn cắt đứt triệt để với Thiên Cơ môn, nhưng hắn đã phản bội Thiên Cơ môn, lại mang tam đại thần thuật, đương nhiên Thiên Cơ môn muốn giết người diệt khẩu.
Trong lúc bỏ trốn, Vong Thiên Cơ kết bạn với một nữ tu, dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng do Thiên Cơ môn phái người truy sát nên người yêu chết thảm.
Từ đó trở đi, Vong Yên Sầu hoàn toàn trở thành Vong Thiên Cơ, thù hận với Thiên Cơ môn đã là không chết không thôi.
Sau khi biết quãng nhân quả này, Ninh Dạ cũng bó tay.
Quả nhiên không thể tin những lời phiến diện được, đúng là Vong Thiên Cơ có vấn đề nhưng vấn đề của Thiên Cơ môn cũng không nhỏ.
Thực ra trong quá trình sưu tầm mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Ninh Dạ cũng dần dần ý thức được Thiên Cơ môn không thật sự là thiện môn.
Thiên Cơ môn từng làm ác không thua gì rất nhiều môn phái hiện tại.
Thiên Cơ môn bây giờ là thiện môn, thực chất là vì bọn họ yếu.
Nếu tu vi cường đại, có vốn liếng để vi phạm ràng buộc làm bậy, e là không còn lương thiện như vậy nữa.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa là Ninh Dạ sẽ bỏ qua không xây dựng lại Thiên Cơ môn, nhưng y không hy vọng Thiên Cơ môn lặp lại huy hoàng trước đây.
Ngược lại lời tuyên bố hùng hồn trong phế tích Vô Thường tự nổi lên trong lòng y.
Nếu muốn thiên hạ thái bình thì tiên phàm phải chia cắt vĩnh viễn, khiến cho tu tiên về với tu tiên, phàm nhân về với phàm nhân.
❖ ❖ ❖
Ba ngày sau, ba người Ninh Dạ đi tới Đông Phong quan.
Trì Vãn Ngưng tự tìm một nơi trốn trước, Công Tôn Điệp thì thế thân Trì Vãn Ngưng, với quan hệ hiện giờ giữa Ninh Dạ và Quân Bất Lạc, chỉ cần chào hỏi một chút rồi dễ dàng vào đạo cảnh cùng Công Tôn Điệp. Đương nhiên y sẽ không dẫn Công Tôn Điệp tới gặp Quân Bất Lạc, Quân Bất Lạc thì cho là vì Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, vì vậy cũng rất thức thời không tới gặp Trì Vãn Ngưng.
Nhưng cho dù là đạo cảnh ở Vạn Cổ liễu, chuyện truyền thụ đại đạo cũng không phải nói gặp là có thể gặp được.
Có một số việc cầu còn không được, không cầu thì lại được.
Vì vậy sau khi tiến vao Vạn Cố liễu, cho dù Ninh Dạ liên tục thử nghiệm tái tạo cảnh tượng ngày hôm đó nhưng chuyện truyền thụ đại đạo vẫn không thành, khiến cho Công Tôn Điệp tức giận không thôi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình và Ninh Dạ thật sự hữu duyên vô phận?
Hôm nay là ngày thứ mười ngộ đạo ở Vạn Cố liễu.
Qua ngày hôm nay, cho dù Ninh Dạ là khách quý thì cũng phải rời khỏi.
Thấy lại một lần thử nghiệm nữa thất bại, Công Tôn Điệp hoàn toàn nản lòng thoái chí.
Cô rời khỏi bên cạnh Ninh Dạ, tức giận đi tới một bên ngồi xuống.
Biết tâm trạng của cô không tốt, Ninh Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô rồi dịu dàng nói: “Không sao, không thể truyền thụ trực tiếp cho cô thì ta chậm rãi dạy cô. Không thể cảm ngộ pháp tắc đại đạo được rồi, nhưng nếu cô muốn học Cửu Thiên Thần Thuật, ta có thể truyền...”
Ninh Dạ còn đang an ủi, Công Tôn Điệp đã quay mặt lại, gương mặt biến lại nguyên hình, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.
Ninh Dạ bị nước mắt của cô làm cho ngơ ngẩn: “Sao cô phải...”
Công Tôn Điệp đã ngắt lời y: “Ngươi thật sự nghĩ ra ta buồn lòng vì không thể cảm ngộ pháp tắc đại đạo à?”
Ninh Dạ ngơ ngác.
Cho dù y có ‘đần độn’ đến đâu cũng có thể hiểu tâm tư của Công Tôn Điệp, huống chi thời khắc này Công Tôn Điệp đã hoàn toàn mở rộng tâm thần cho y.
Đúng, cô đau khổ không phải vì nguyên nhân này mà vì cô muốn giống như Trì Vãn Ngưng.
Công Tôn Điệp là cô bé hiếu thắng, cô biết Trì Vãn Ngưng đã ngầm chấp nhận mình nhưng cô có suy nghĩ riêng của mình. Cô hy vọng đây là mệnh trời chứ không phải ân huệ của vợ cả.
Nếu trời cao có ý, vậy bây giờ Công Tôn Điệp cũng sẽ như Trì Vãn Ngưng, tâm thần thật sự giao hòa hoàn mỹ với Ninh Dạ, truyền thụ đại đạo.
Đây là ý trời, nếu đã là ý trời thì đương nhiên Công Tôn Điệp ‘đành phải chịu’ cảnh hai người vợ chung một chồng.
Đây cũng là lý do cô đưa ra cho mình, khuyên nhủ và giải thích bản thân.
Nhưng cô lại quên mất một chuyện, truyền thụ đại đạo có thể thất bại.
Cho nên sau bao lần thử nghiệm liên tục thất bại, trong lòng thấy mất mác, chỉ cảm thấy mệnh trời đã vậy, bỗng thấy bàng hoàng, không dám tiếp tục đối diện với tình cảm của bản thân.
"