Chương 632 Cạm bẫy 1
Thấy hắn mặc kệ bản thân, Liệt Không Thiên Yêu tức giận chửi mắng: “Mẹ nó, ta đây liều mạng giúp ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy.”
“Im miệng!” Quân Bất Lạc tức giận nói: “Chẳng phải ngươi nhắm vào hai đại thần thú à, còn dám nói giúp ta, ngươi chỉ vì bản thân mình thôi!”
“Được! Được! Ta nhớ câu này của ngươi rồi.” Liệt Không Thiên Yêu lại tức tối mắng: “Sau khi lão phu gây dựng lại thân thể sẽ tính sổ với ngươi.”
Tính sổ?
Quân Bất Lạc nhìn chằm chằm vào Liệt Không Thiên Yêu, ngươi còn định tính sổ với ta ư?
Quyền ý của Việt Trọng Sơn dằn vặt hắn, khiến mỗi giây mỗi phút hắn đều phải chịu đau đớn, chỉ dựa vào dược vật thì không thể đối phó với quyền ý lưu lại, nếu còn tiếp tục e là căn cơ của hắn sẽ bị tổn hại, cả đời khó mà tiến bộ.
Lại nghe Liệt Không Thiên Yêu mở miệng chửi mắng, trong lòng Quân Bất Lạc đột nhiên nổi lên sát ý.
Liệt Không Thiên Yêu cảm thụ được sát ý của hắn, thầm kinh hãi: “Quân Bất Lạc, ngươi định làm gì?”
Quân Bất Lạc nắm lấy nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã muốn tính sổ với ta, vậy đừng trách bản tôn ra tay trước. Một nguyên thần Vô Cấu có thể giúp bản tôn giải trừ quyền kình lưu lại.
Liệt Không Thiên Yêu kinh hãi: “Đừng!”
Quân Bất Lạc dùng sức niết một cái, đã bóp nát nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, hóa thành ánh sao đầy trời.
Quân Bất Lạc há miệng hút sạch tinh hoa nguyên thần này vào.
Có nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, rốt cuộc thương thế của Quân Bất Lạc cũng khá hơn một chút, ngay cả thay chân đã mất đi cũng mọc trở lại.
Nhưng thương tích trên thân thể thì khôi phục được, thương tích nguyên thần thì khó lòng khôi phục.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên.
“Chậc chậc chậc, thủ đoạn thật quả quyết. Đông sứ đúng là cay nghiệt, thậm chí còn ra tay với cả đồng minh.”
Cái gì?
Quân Bất Lạc kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Mục Dã đang đi từ sau lưng tới.
Sao hắn lại ở đây?
Sao hắn biết vị trí xuất hiện của Vô Thiên thần độn?
Nhưng một khắc sau, Quân Bất Lạc đã hiểu.
Dung Thành!
Không ngờ hắn lại xuất hiện sau lưng Nguyên Mục Dã.
“Dung Thành, ngươi bán đứng ta?” Quân Bất Lạc kêu to.
Dung Thành có nửa khối Thiên Hành Nguyên, dùng nó suy tính, có khả năng rất lớn biết điểm đến của Quân Bất Lạc.
Dung Thành mỉm cười: “Sao sư phụ lại nói như vậy, đệ tử nào dám bán đứng ngài? Đệ tử đã nói rồi, sau khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, đệ tử sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra. Xưa nay đệ tử vẫn giữ lời mà.”
Dung Thành nói xong lấy ra một thứ, đó là một vật thể kỳ lạ trông như thủy tinh, lấp lóe ánh sáng óng ánh.
Dung Thành nâng trong tay, như hòa làm một thể với hắn.
Thiên Hành Nguyên!
Chính là Thiên Hành Nguyên mà Quân Bất Lạc luôn muốn chiếm được.
Dung Thành nâng Thiên Hành Nguyên nói: “Sư phụ, Thiên Hành Nguyên đang ở đây. Hôm nay đệ tử đã thực hiện được lời hứa năm xưa. Sư tôn muốn thì cứ tới lấy là được.”
Nhưng nhìn Thiên Hành Nguyên, Quân Bất Lạc làm sao dám lấy?
Lúc này hắn nhìn Nguyên Mục Dã và Dung Thành, rốt cuộc Quân Bất Lạc cũng hiểu ra: “Có phải là Ninh Dạ? Hóa ra các ngươi đã bày mưu tính kế với bản tôn từ lâu! Dung Thành, ngươi tưởng có Thiên Hành Nguyên là có thể hạn chế Vô Thiên thần độn, giết được ta hay sao?”
Dung Thành thản nhiên đáp: “Được hay không được cũng phải thử một chút.”
“Muốn chết à!” Thân hình Quân Bất Lạc lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Dung Thành, giơ tay chộp vào người hắn.
Đòn thế này tới rất nhanh, thậm chí Nguyên Mục Dã không kịp phản ứng.
Nhưng hắn không buồn phản ứng, ngược lại khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Nhát trảo đánh thẳng xuống đầu Dung Thành, chỉ thấy thân thể Dung Thành răng rắc vỡ vụn, hóa thành một con rối, con rối kia kêu một tiếng về phía Quân Bất Lạc, tâm thần Quân Bất Lạc chấn động, trong lúc nhất thời khó mà duy trì.
Hắn biết không tốt bèn lấy ra một tấm phù chú, dán lên người mình rồi hóa thành ánh sáng bay đi.
Không ngờ lại là một phù chú độn thuật.
Người này tinh thông Vô Thiên thần độn nhưng trên người vẫn mang theo phù lục độ thuật khác, thủ đoạn bỏ trốn nhiều tới mức khiến người ta líu lưỡi.
Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Bỏ bao thời gian thiết lập kế hoạch, nếu để ngươi chạy trốn dễ dàng, chẳng hóa ra chúng ta vô dụng à?”
Theo tiếng nói của Nguyên Mục Dã, chỉ thấy Quân Bất Lạc quát to một tiếng, rơi thẳng từ trên không xuống.
Bụi đất dấy lên, Quân Bất Lạc vươn mình bật dậy, thân hình lại hóa thành ánh sáng bỏ trốn.
Nhưng lại thấy mây mù nổi lên bốn phía, ép hết những điểm sáng của hắn trở về. Đồng thời Nguyên Mục Dã cũng cười khà khà niệm chú pháp, Quân Bất Lạc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lại có vô số mảnh giấy từ trên không hạ xuống, hóa thành từng hình nhân, kêu la kỳ quái bay về phía Quân Bất Lạc.
Khắp trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có hóa thân con rối giấy.
"