Chương 646 Nhảy cóc liên tục 4
Nghe Ninh Dạ phân tích, mọi người đều thấy đau đầu: “Thế thì làm sao bây giờ?”
Ninh Dạ đang định nói chuyện, đột nhiên y cảm ứng được gì đó: “Đợi ta một chút.”
Xoạt!
Biến mất.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Tiếng ầm ầm bỏ đi.
Hai khắc đồng hồ sau, Ninh Dạ trở về, tiếp tục nói: “Tốc độ của Việt Trọng Sơn đã chậm lại.”
Dốc toàn lực bay tới bay lui như vậy, cho dù Việt Trọng Sơn có là đại lão cảnh giới Niết Bàn cũng có cực hạn.
Hắn buộc phải chậm lại, hồi khí một lần.
Mọi người vui mừng, Tần Thì Nguyệt lập tức nó: “Thời gian hai khắc không đủ để Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng bay tới thành thị khác, nhưng giữa thành thị có thôn trấn, có thể dùng thôn trấn làm mục tiêu. Cuối cùng là phải hành động thật nhanh, rất có thể người của Trung Ương vương phủ đang bố trí rồi.”
Nói xong cô trải bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu di chuyển.
Việt Trọng Sơn đã nhận ra có vấn đề.
Đối phương không ngừng nhảy cóc, rất có thể không phải trêu chọc mà vì không còn lựa chọn nào khác.
Tức là loại dịch chuyển không gian này có hạn chế rất lớn, cần một thứ gì đó làm mốc.
Xét thấy trong số vài lần dịch chuyển trước có dấu hiệu di chuyển rõ ràng, còn sau đó lại dừng trong hai thành thị, vì vậy Việt Trọng Sơn nhanh chóng xác định được đối phương dùng người làm cột mốc.
Có ba người, trong đó hai người ở trong hai thành thị, còn người còn lại cầm Cực Đạo việt có thể dùng hai người kia làm cột mốc tiến hành dịch chuyển không gian.
Mẹ nó, đây là thủ đoạn gì?
Chưa từng nghe nói?
Việt Trọng Sơn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sau khi đã hiểu ra, hắn vẫn truyền lệnh cho lưỡng đại chiến tướng của Trung Ương vương phủ lập tức đi vào hai thành thị, tiến hành bao vây, bí mật điều tra.
Nhưng ngay lúc này Việt Trọng Sơn lại phát hiện điểm đến của người nắm giữ Cực Đạo việt lại thay đổi.
Khi Việt Trọng Sơn bay trở lại Lôi Quang thành, không ngờ lại phát hiện điểm đến của đối phương là một trấn nhỏ ở phía trước.
Không được!
Đối phương bắt đầu di chuyển.
Quả nhiên, khi mục tiêu nhảy lại, cũng đã khác vị trí lúc trước.
Giống như một người khổng lồ, một chân ở đằng đông, một chân ở đằng tây, bước cách nhau hai mươi dặm, dùng tốc độ hai khắc đồng hồ bước một bước, từ từ tiến lên.
Đối phương định dùng cách này đi ra ngoài!
Sau khí ý thức được điều này, Việt Trọng Sơn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Một khi để đối phương rời khỏi Liệt châu, hắn không thể hoành hành như vậy được nữa.
Không được, nhất định phải cản bọn chúng lại.
Việt Trọng Sơn vội vàng hạ lệnh cho Ngô Điên và Lâm Phượng Tú, lệnh cho tất cả người của Trung Ương vương phủ đi lên trước chặn đường.
Nhưng đối thủ cũng rất gian xảo.
Chỉ bước lên hai bước rồi đột nhiên đổi hướng, không ngờ lại dịch ngang sang, không tiến lên mà đi về phía đông một bước, sau đó lại tây, sau đó... sau đó con mẹ nó còn lùi lại một bước.
Kết quả là toàn bộ binh lực của Trung Ương vương phủ đều bị điều động.
Vậy là đám người Liệt châu không còn thấy cảnh tượng sấm nổ trên bầu trời nữa mà là rất nhiều tu sĩ xé gió bay tới bay lui, bố trí xung quanh.
Khổ nỗi bọn họ khó mà tóm được Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng.
Ba người được đại đạo đồng truyền, đều biết Vụ Ảnh Thiên Biến thuật của Công Tôn Điệp và ảo thuật của Ninh Dạ, cùng lắm là phát huy không bằng nguyên gốc.
Nhưng muốn đối phó với tu sĩ bình thường vẫn rất dễ dàng.
Vậy là Việt Trọng Sơn như con rối bị giật dây, bị ba người Ninh Dạ khống chế chạy qua chạy lại, toàn bộ Trung Ương vương phủ đều bị điều động theo.
Đâu đâu cũng có cảnh tượng người người hoảng loạn.
Nhưng trong thời gian này Ninh Dạ, cũng cảm thấy rất khó khăn.
❖ ❖ ❖
Xoạt!
Ninh Dạ lại xuất hiện bên cạnh Công Tôn Điệp.
Lúc này bọn họ đang ở trong một trấn nhỏ.
“Tạm thời không đi được.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trung Ương vương phủ đã triệu tập tất cả tu sĩ bao vây tất cả thành trấn nông thôn xung quanh đây, tiến hành ngăn chặn tất cả các tu sĩ phi hành. Bây giờ chỉ cần bay ra ngoài, bất luận là ai, cứ bắt lại rồi nói.”
Do không biết nguyên nhân tình hình ở Thúy Ngọc sơn, Việt Trọng Sơn còn chưa biết Tần Thì Nguyệt đã phản bội, hơn nữa không thấy thi thể của Điền Bất Si và Hoa Giải Ngữ, vì vậy Việt Trọng Sơn cho rằng Tần Thì Nguyệt đã chết, chuyện này khiến cho phương thức liên lạc của Trung Ương vương phủ còn chưa thay đổi, Tần Thì Nguyệt có thể dễ dàng nhận được tin.
“Thế thì làm sao bây giờ? E là sau đó sẽ tiến hành lục soát trong thôn? Còn không đi thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đuổi tới.” Công Tôn Điệp cũng nôn nóng.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Không sao, Tiểu Điệp, sau khi rời khỏi chỗ này nàng đi vòng một lượt, chạy tới đây chỗ này không có tu sĩ.”
Ninh Dạ chỉ vào bản đồ.
“Hả? Nhưng khoảng cách hơi xa, nơi này cách chỗ của Văn Ngưng tỷ tỷ tới ba trăm năm mươi dặm.”
"