← Quay lại trang sách

Chương 652 Rung chuyển 2

Nhưng họa phúc tương liên, không có Việt Trọng Sơn thì Ninh Dạ cũng không thể thu thập được nhiều mảnh vỡ như vậy.

Lúc này, nhìn mảnh vỡ vừa nhận được, Ninh Dạ vui mừng.

“Là mảnh vỡ Tuyền Cơ xích, Đoài Tự Bí!”

Đoái Tự Bí ứng với Tẩy Tâm trì, tinh thông nguyên thần và tâm tính, vô cùng huyền bí.

Công Tôn Điệp thở dài: “Nhưng không tác dụng gì với việc phá giải cấm chế.”

“Không, hữu dụng.” Ninh Dạ nói: “Lúc trước ta bổ sung được Vô Thiên thuật, đã xác nhận được cấm chế trên Cực Đạo việt có liên quan tới nguyên thần của Việt Trọng Sơn. Người này lưu lại dấu ấn nguyên thần của bản thân trên Cực Đạo việt, Đoái Tự Bí rất thích hợp để đối phó với thứ này. Tứ Bí kết hợp, chắc sẽ phá được.”

“Vậy thì phá đi!” Công Tôn Điệp vui mừng.

Ninh Dạ nhún vai: “Thời gian không đủ.”

Cho dù có Đoái Tự Bí, nếu muốn giải trừ cấm chế, Ninh Dạ đoán chắc cũng phải mất ít nhất nửa ngày.

Vấn đề là Việt Trọng Sơn không cho y nửa ngày.

Mà chuyện phá giải này lại không thể tích luyện.

Công Tôn Điệp cũng tuyệt vọng: “Tức là chúng ta còn phải chạy nữa à?”

Ninh Dạ an ủi cô: “Càng chạy càng phát tài mà.”

Nghe tới chuyện phát tài, hai mắt Công Tôn Điệp sáng bừng lên.

Thời gian vừa qua bọn họ đánh cướp liên tục, đúng là đã kiếm được một khoản to.

Sau đó lại tức tối: “Cái gã vô dụng Thanh Lâm, tới Trung Ương vương phủ mà thậm chí không lấy được Ly Hồn đăng, chỉ lôi về một đống rác. Bên chỗ ngươi cũng vậy, toàn là rác, còn không có một món thần vật.”

Gần đây tầm mắt của cô nàng cao lên, không phải thần vật thì không lọt mắt.

Ninh Dạ cười nói: “Muốn thần vật? Đơn giản thôi, tới Trấn Bắc vương phủ.”

“Hả? Trấn Bắc vương phủ? Ngươi còn muốn gặp Từ Liệt?”

Ninh Dạ hừ lạnh: “Từ Liệt không chết thì sớm muộn gì Việt Trọng Sơn cũng nghi ngờ ta. Hơn nữa chúng ta muốn thoát khỏi khống chế của Việt Trọng Sơn còn phải dựa vào Từ Liệt.”

Từ Liệt ‘trộm’ Cực Đạo việt, động tới giới hạn của Việt Trọng Sơn, nếu không phải Ninh Dạ đánh cắp Cực Đạo việt, chắc chắn Việt Trọng Sơn đã đánh chết hắn.

Nhưng không nghĩa là việc này đã kết thúc.

Bây giờ Việt Trọng Sơn không để ý tới Từ Liệt, nhưng chỉ cần chuyện Cực Đạo việt lắng xuống, chắc chắn hắn sẽ quay lại gây sự với Từ Liệt, có lẽ lúc này Từ Liệt cũng đang đau đầu nghĩ cách xử lý.

Không thể cho hắn thời gian giải quyết chuyện này, vì vậy Ninh Dạ muốn dẫn họa về phía bắc.

Vậy là ba người lại đi về phía bắc, người khổng lồ bước ngang bốn trăm dặm, cứ thế bước từng bước một về phía Trấn Bắc vương phủ.

Còn chưa tới Trấn Bắc vương phủ thì Việt Trọng Sơn đã nhận ra kẻ trộm bảo vật định đi đâu.

Việt Trọng Sơn hừ một tiếng: “Muốn tới Trấn Bắc vương phủ? Tốt lắm, vừa vặn tính nợ một thể.”

Đã hạ lệnh cho tất cả Chiến Tướng, Tu La, tu sĩ dưới trướng nhắm thẳng tới Trấn Bắc vương phủ.

Lần này là hành động lớn, những vương phủ khác lập tức phát hiện, mà Việt Trọng Sơn trực tiếp công bố chuyện Từ Liệt có ý đồ lấy trộm Cực Đạo việt, nhưng không nói ra chuyện Cực Đạo việt đã bị lấy trộm.

Tam vương khác biết tin này, cũng hiểu đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người muốn nhân nhượng cho yên chuyện, đương nhiên cũng có kẻ chỉ e thiên hạ không loạn.

Đông Vương phủ.

“Làm lớn chuyện lên, thế cục rung chuyển, tiên giới bất ổn, bây giờ Cực Chiến đạo ta còn muốn tự giết lẫn nhau.” Hà Thăng Triêu thở dài liên tục: “Từ Liệt dám có ý đồ với Cực Đạo việt, đúng là tội không thể tha, nhưng nếu giết hắn thật thì Cực Chiến đạo ta chẳng khác nào tự phế bỏ tay chân. Không được, ta phải tới khuyên nhủ lão Việt, nếu không để mất Cực Đạo việt thì đừng kích động như vậy.”

Tây Vương phủ.

Dương Thế Hồng mi dài mắt trắng, thân thể gầy gò đang run nhẹ.

Người không biết cho rằng hắn đang khóc, người biết thì hiểu là hắn đang cười.

Cười tới mức lệ rơi đầy mặt.

Hắn ngửa mặt lên trời lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng náo nhiệt rồi à? Náo nhiệt như vậy, sao lại không xem cho được? Truyền lệnh, mọi người theo ta tới đất bắc nào.”

“Có phải Tây vương muốn khuyên can không?” Thủ hạ cẩn thận hỏi.

“Khuyên?” Dương Thế Hồng híp mắt lại nói: “Khuyên cái gì mà khuyên? Yên tĩnh lâu rồi, cũng phải có hành động gì chứ. Chúng ta không cần làm gì cả, chỉ tới xem trò vui thôi!”

Trấn Nam vương phủ.

Dương Cực Phong đập bàn đứng dậy: ” Nói vậy, chuyện Từ Liệt là thật? Hay! Quá hay! Quá tuyệt! Truyền lệnh cho ta, tới đất bắc. Việt Trọng Sơn muốn giết Từ Liệt, có thế nào thì Trấn Nam vương phủ chúng ta cũng phải tới ủng hộ chứ. Ha ha ha ha!”

Bắc vương phủ.

Từ Liệt sắc mặt âm trầm ngồi trong phủ.

Bên dưới là Văn Nhược thận trọng cúi đầu không dám nói gì.

“Tức là, đến bây giờ còn chưa rõ hành tung của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng à?”

Văn Nhược run rẩy nói: “Vâng... đã tới nơi... tìm... nhưng không phát hiện... tung tích của bọn chúng. Sau chuyện lúc đó... là cứ thế biến mất.”

"