Chương 654 Ngũ vương tề tụ 1
Không phải Việt Trọng Sơn hẹp hòi không muốn cho Ninh Dạ lĩnh ngộ, tình hình đã vậy, cho y lĩnh ngộ cũng không sao, chỉ cần lấy lại Cực Đạo việt là được.
Vấn đề ở chỗ, một khi Ninh Dạ lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo là có thể phá giải cấm chế. Khi đó nếu Ninh Dạ nói không giữ lời, Việt Trọng Sơn cũng chẳng có cách gì.
Nhưng Ninh Dạ thật sự không hứng thú với Cực Đạo việt.
Tuy thứ này là thần khí nhưng tạm thời ông đây không thể sử dụng, hơn nữa một khi sử dụng ở nơi đông người, ngươi biết nó rơi vào tay ai thì chẳng phải tự rước phiền toái vào người mình à?
Vấn đề là có giải thích với Việt Trọng Sơn cũng vô dụng, thiên hạ còn rất nhiều người theo kiểu: ta không quan tâm nó hữu dụng hay vô dụng, cứ có lợi là cầm tất.
Ừm, nếu không phải Việt Trọng Sơn bức bách như vậy, chắc chắn Ninh Dạ cũng giữ Cực Đạo việt lại.
Bây giờ không dùng được, chẳng lẽ sau này cũng không dùng được?
Nghĩ đến đây, Ninh Dạ ngừng một chút rồi nói: “Ta có thể hiểu vì sao ngươi lại lo lắng như vậy. Nhưng đây là các giải quyết duy nhất, nếu ngươi không tin thì xông vào thử xem.”
“Ngươi...” Việt Trọng Sơn tức tối.
Hắn sợ Ninh Dạ bỏ chạy, không muốn đi vào, đành quay lại nhìn Từ Liệt: “Đều do ngươi gây ra cả đấy!”
Từ Liệt thấy hắn nói chuyện với trong phủ, loáng thoáng cảm thấy không tốt, lúc này thấy Việt Trọng Sơn quay sang mình, Từ Liệt biến sắc: “Chỉ một chiếc Ly Hồn đăng thôi mà, sao ngươi phải hùng hổ như vậy... Cho ta biết ai là người trộm bảo vật, ta sẽ bắt hắn ra.”
“Nếu ngươi bắt được thì ông đây còn phải tốn bao nhiêu thời gian như vậy à? Ta thấy đầu tiên cứ bắt ngươi lại rồi trao đổi với tên kia thì hơn!” Việt Trọng Sơn nói xong bèn đấm ra một quyền.
Quyền này trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
Từ Liệt không ngờ mới câu trước câu sau mà hắn đã thua, lập tức biến sắc, hét lên: “Việt Trọng Sơn, còn ép ông đây nữa thì ai đi đường nấy!”
Nói xong cũng đấm ra một quyền.
Thế quyền khuấy động, chớp mắt đã bộc phát ra một cơn sóng khủng khiếp quét khắp bốn phía.
Đồng thời chỉ nghe ‘ong’ một tiếng, cấm chế bảo hộ của Trấn Bắc vương phủ đã tự động kích hoạt, bảo vệ toàn bộ vương phủ.
Việt Trọng Sơn chẳng hề quan tâm, ra tay liên tục.
Hắn không lấy được Cực Đạo việt, đang rất căm thù Từ Liệt, lúc này bất chấp tất cả cũng muốn bắt hắn lại. Nếu không thể lấy được Cực Đạo việt thì luyện hóa toàn bộ Trấn Bắc vương phủ, trong lòng sinh ra sát ý ngụt trời, thần quyền như thiên uy trùng trùng điện điệp, ép xuống như sấm sét.
Một khi đại năng Niết Bàn giao thủ, uy thế chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.
Chính vì vậy, cảnh giới Niết Bàn không mấy khi chiến đấu, nếu đánh thì lên trời mà đánh.
Nhưng bây giờ tâm trạng của Việt Trọng Sơn đang không được tốt, hắn không hứng thú quan tâm tới chuyện đánh nhau ở đâu, nơi này là địa bàn của Trấn Bắc Vương, đánh nát thì hắn cũng chẳng tổn thất gì.
Hắn không dám tiến vào vương phủ, nhìn Cực Đạo việt đang ở đây mà không lấy lại được, tâm trạng hết sức uất ức.
Lúc này, tất cả mọi khó chịu đều phát tiết, Việt Trọng Sơn bắt đầu áp đảo hoàn toàn Từ Liệt.
Nếu xét theo thực lực, tuy Việt Trọng Sơn mạnh hơn Từ Liệt nhưng còn chưa tới mức áp đảo hoàn toàn.
Nhưng vấn đề là Từ Liệt chột dạ, Việt Trọng Sơn phẫn nộ.
Tâm trạng hai người cách biệt như trời với đất.
Người của Cực Chiến đạo, sức chiến đấu tăng cường theo tức giận, càng tức giận thì lực chiến đấu càng mạnh mẽ.
Thời gian vừa qua Việt Trọng Sơn đã tích lũy cơn thịnh nộ tới mức đỉnh điểm, lúc này phát tiết toàn bộ lửa giận, thế quyền cuồng bạo không ngừng trút xuống, mỗi đòn đều có thể phá núi, cho nên chỉ vài quyền là xung quanh Trấn Bắc vương phủ đã bị san thành bình địa. May là trước khi chiến đấu Từ Liệt đã điều hết mọi người đi, không khiến người vô tội bị thương, nhưng lúc này một thành trì đã hóa thành hư vô, Trấn Bắc vương phủ cũng lảo đảo trước quyền kình khủng khiếp của Việt Trọng Sơn.
Đánh liên tục hơn trăm đòn Liệt Nhật thần quyền, Việt Trọng Sơn càng đánh càng mạnh, cao giọng rống lên: “Giao Cực Đạo việt ra đây!”
“Cái gì? Cực Đạo việt?” Từ Liệt kinh hãi.
Việt Trọng Sơn đánh tới mức quên mình, lại trực tiếp gọi tên Cực Đạo việt, khiến Từ Liệt sợ hết hồn.
Hóa ra không phải mất Ly Hồn đăng mà mất Cực Đạo việt.
Lúc này hắn đã hiểu.
Chẳng trách Việt Trọng Sơn lại nổi giận truy sát ngàn dặm như vậy.
Rốt cuộc là ai, ai đã đánh cắp Cực Đạo việt ngay dưới mí mắt Việt Trọng Sơn?
Hắn càng nghĩ nhiều thì khí thế càng yếu.
Ầm ầm ầm, va chạm liên tục, lực lượng của Từ Liệt không chống đỡ nổi, đã bị Việt Trọng Sơn đấm thẳng vào mặt, toàn bộ khuôn mặt vỡ nát.
ANhưng đại năng Niết Bàn, cơ thể có bị hủy nhưng nguyên thần bất diệt.
Chớp mắt đã sống lại.
Từ Liệt cao giọng hét lên: “Không liên quan tới ta!”
“Bây giờ Cực Đạo việt đang trong phủ của ngươi, ngươi còn mặt mũi nói không liên quan tới ngươi? ’
"