← Quay lại trang sách

Chương 681 Song Long Sơn Nhân 2

Nếu nói bọn họ bí mật chạy tới nơi này, nhận Lẫm Yên thạch, cũng có khả năng.

Nhưng điều này vẫn không đúng, nhận Lẫm Yên thạch đâu cần toàn bộ Yên Vũ lâu, phái người đến là được.

Tức là... không phải Yên Vũ lâu mà là một đại nhân vật nào đó trong Yên Vũ lâu tới Vạn Tiên tông, tiện tay thu thập Lẫm Yên thạch.

Còn là bí mật thu thập...

Ninh Dạ đã hiểu.

Hiển nhiên đây lại là một kẻ như Quân Bất Lạc, lợi dụng quyền thế ngấm ngầm kiếm riêng.

Đã là thu ngầm, thế thì quá nửa là Thiên Hương đỉnh cũng trong tay đối phương, không khéo còn trực tiếp luyện hóa. Còn trong Yên Vũ lâu, chỉ có vỏn vẹn vài người nắm giữa Thiên Hương đỉnh, trong đầu Ninh Dạ đã nhanh chóng xuất hiện lên vài cái tên.

Đột nhiên, một cái tên lóe lên.

Nếu là hắn, thế thì dễ rồi!

Đội xe đi thẳng tới trước sơn môn của Vạn Tiên tông.

Trước cửa sơn môn có hai đệ tử canh gác, trên sơn môn còn treo một tấm gương đồng.

Gương đồng chính là Chiếu Huyền kính, nếu có người tu hành đi vào, cho dù tu vi Niết Bàn cũng có thể nhìn ra.

Đương nhiên chỉ là có thể nhìn ra có tu vi mà thôi, không thể thu được nhiều tin tức hơn nữa.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên việc giao hàng bí mật này chỉ sử dụng phàm nhân.

Lúc này hai đệ tử kia thấy đội xe đi tới, lập tức phát động Chiếu Huyền kính chiếu tới.

Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, ngay lúc Chiếu Huyền kinh soi lên người y, hình ảnh trong gương đã thể hiện thân phận tu sĩ của y.

Nhưng Chiếu Huyền kính chỉ xác nhận có tu sĩ hay không chứ không phát ra cảnh báo, bằng không một tu sĩ đi qua là cảnh báo một cái, phiền phức bằng chết.

Cùng lúc đó, Ninh Dạ đã phát động ảo thuật.

Vì vậy, rõ ràng trong Chiếu Huyền kính thể hiện Ninh Dạ là tu sĩ, nhưng mọi người chỉ thấy là phàm nhân.

Hai đệ tử kia không nghi ngờ gì, xua tay cho bọn họ vào.

Sau khi đẩy xe vào sơn môn, lại tiến thẳng vào trong, chẳng bao lâu sau đã tới một khoảng sân.

Người quản lý nói: “Được rồi, dừng xe ở đây là được. Các ngươi đợi đó.”

Sau đó tới tìm quản lý của Vạn Tiên tông thanh toán tiền công.

Nhân lúc này, Ninh Dạ đã thả Thiên Cơ ra.

Thiên Cơ biến mất dưới mặt đất.

Làm xong chuyện này, Ninh Dạ nhàn nhã chờ đợi, sau khi người quản lý đi về, đám người cũng rời khỏi.

Theo đội xe trở lại chỗ lúc tước, Ninh Dạ lại gọi bão cát, dùng pháp thuật hút người mình vừa đổi về, nhưng đáng tiếc y không thể thay đổi ký ức, chỉ có thể làm đầu óc người trẻ tuổi kia hỗn loạn một chút rồi tự rời khỏi.

Bên này người trẻ tuổi tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc không biết có chuyện gì, vô thức muốn đẩy xe. Đồng bọn thấy hắn như vậy bèn hỏi: “Này, thằng nhóc nhà ngươi làm cái gì đấy?”

“Lên núi.”

“Ngươi bị ngốc à, giao hàng xong rồi còn lên núi làm gì?”

“Giao xong rồi?” Thằng nhóc này gãi đầu: “Kỳ quái, sao ta không có ấn tượng gì?”

“Giả Sơn, thằng nhóc nhà ngươi bị gió cát làm mờ mắt chứ không phải choáng đầu, sao lại hồ đồ như vậy?” Đám người cười ha hả.

Vừa chế nhạo vừa về thành.

Có lẽ vì khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nên trên đường trở về thành mọi người vẫn chế nhạo hắn.

“Rõ ràng là đưa hàng xong rồi mà còn định đưa tiếp. Đúng là thằng nhóc ngốc nghếch.”

“Ngày thường có thấy hắn như vậy đâu.”

“Mà hôm nay đúng là quái lạ, cùng một chỗ, hai lần bão cát.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Đang lúc nói cười thì một nam tử trung niên đi tới, không ngờ lại là Bất Kiến Quân Lâm Thượng Hiên.

Hóa ra đội xe này lại là Long Vũ Thương Hành.

Nghe bọn họ bàn tán, Lâm Thượng Hiên nói: “Các ngươi vừa nói gì? Cái gì mà giao hàng rồi lại muốn giao tiếp?”

“Bái kiến Lâm đại quản sự.” Đốc công của đội xe cười bồi nói: “Cũng không có gì, chỉ là Tiểu Sơn mơ mơ màng màng, đã giao hàng xong rồi mà hắn vẫn định đẩy xe lên núi.”

Lâm Thượng Hiên khẽ nhíu mày: “Nói kỹ hơn đi.”

Nghe đốc công của đội xe nói xong, Lâm Thượng Hiên vô thức cảm thấy không ổn: “Tiểu Sơn đâu?”

“Đang ở đằng kia.” Một phu xe chỉ ra đằng sau.

Thân hình Lâm Thượng Hiên lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Tiểu SƠn, đặt tay lên người Tiểu Sơn kiểm tra cẩn thận.

Một lát sau mới nói: “Không có dấu hiệu bị khống chế, nhưng hình như có dấu vết linh lực lưu lại.”

Nhưng đấu vết linh lực lưu lại cũng không nói lên được vấn đề gì, vừa rồi bọn họ qua lại trong Vạn Tiên tông, bất cứ tu sĩ nào thi pháp cũng có thể khiến lực lượng lưu lại, thực ra trên người những xa phu khác cũng có.

Lâm Thượng Hiên suy nghĩ một hồi, vẫn không yên lòng, hỏi đốc công: “Các ngươi gặp bão cát ở đâu?”

“Ngay trên đường núi ngoài thành, nơi đó có căn đình nghỉ chân.”

Thân hình Lâm Thượng Hiên lóe lên, đã bay ra ngoài.

Đi tới đình nghỉ chân, Lâm Thượng Hiên kiểm tra cẩn thận, cuối cùng xác nhận: “Đúng là có sóng linh lực, có người thi pháp ở đây.”

"