Chương 684 Lâm Lang Thiên 1
Công Tôn Điệp vốn định từ chối nhưng bị Ninh Dạ ôm lấy, thân thể không còn sức lực, cuối cùng chẳng thể chống cự.
Sau khi để y khinh bạc một hồi mới khinh thường nói: “Chàng đã thấy đủ chưa?”
Ninh Dạ hôn lên cổ Công Tôn Điệp: “Làm sao mà đủ được? Nha đầu nhà nàng quá hoang dại, cả ngày không thấy đâu, quan trọng nhất là lại thích mạo hiểm. Chỉ sợ có ngày nào đó nàng gặp nguy hiểm, cứu cũng chẳng cứu nổi.”
Nghe Ninh Dạ nói vậy, trong lòng Công Tôn Điệp cực kỳ hưởng thụ nhưng giọng điệu vẫn rất ương ngạnh: “Chàng gọi ta tới đây làm gì, không phải để mạo hiểm à?”
“Cái này thì khác, thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn.”
“Chàng với tỷ tỷ mới gọi là phu thê chứ?”
“Lúc này mà cũng ghen tuông à?” Vừa nói xong bàn tay Ninh Dạ đã không thành thật.
Công Tôn Điệp bị y làm cho không chịu nổi, kêu lên: “Đáng ghét, ướt hết quần áo rồi.”
“Thế thì cởi ra.” Ninh Dạ thản nhiên cởi quần áo cho cô.
“Ban ngày ban mặt, lại ngoài trời.” Công Tôn Điệp căng thẳng, cho dù cô là ma nữ nhưng cũng không chịu nổi Ninh Dạ như vậy.
Ninh Dạ tiện tay thi triển một phép ảo thuật, đã che giấu bốn phía, hiển nhiên không ăn thịt Công Tôn Điệp là không chịu thỏa mãn.
Công Tôn Điệp mặt mày thẹn thùng nhưng trong lòng vui mừng, hoàn toàn không còn sức chống cự trước thế công của Ninh Dạ, cuối cùng á một tiếng, hoàn toàn thất thủ.
Trong dòng suối nhỏ tràn ngập sắc xuân.
Cùng lúc đó, tại Vạn Tiên tông.
Hương Tích Nguyệt nhìn vật tư được chuyển tới, cười sung sướng: “Được được, Vân Hoa thủy đã đến, đại kế mà Vạn Tiên tông ta mưu đồ nhiều năm cũng có thể triển khai rồi!”
Mây mưa ngừng cơn, Công Tôn Điệp lười biếng nằm trong lòng Ninh Dạ, đôi mắt cực kỳ thỏa mãn.
Ninh Dạ vừa rồi còn đói khát như lang sói, giờ đã hóa thành thánh nhân.
Y đang tập trung vận hành Côn Lôn kính, quan sát tình hình trong Vạn Tiên tông.
Chuyện này khiến Công Tôn Điệp tức giận khó tả.
“Này, có phải đàn ông các người đều như vậy không? Trước thì như ma, sau thì như thánh? ’
Ninh Dạ bất mãn nói: “Đâu ra các ngươi thế? Nói cứ như nàng từng trải nghiệm nhiều lắm rồi ấy.”
“Ta là ma nữ mà, cho dù không trải qua nhiều lần thì cũng nghe nói nhiều rồi.”
Ninh Dạ cười nói: “Có cần lên mặt kiêu ngạo như vậy không? ’
Công Tôn Điệp ngạo nghễ ngẩng đầu: “Đã là ma nữ thì phải điên đảo chính tà. Coi tà là chính, coi chính là tà, đương nhiên phải kiêu ngạo rồi.”
Ninh Dạ bị lý luận này của cô làm cho bật cười.
Công Tôn Điệp lại đột nhiên đổi giọng nói: “Đúng rồi, lần này ngoài gọi ta tới chắc còn gọi cả Vãn Ngưng tỷ tỷ, ngoài ra còn ai nữa?”
“Một người mà nàng không ngờ tới.”
“Hừ.” Công Tôn Điệp nhếch mép coi thường.
Nhưng sự thật chứng minh viện binh mà Ninh Dạ gọi tới lần này đúng là một người mà cô không ngờ tới.
Hai ngày sau Trì Vãn Ngưng tới.
Lại ba ngày sau, lần này lại là Cố Tiêu Tiêu!
Không ngờ lại là cô ấy!
“Sư phụ!” Cố Tiêu Tiêu vui vẻ nhảy tới, nắm lấy tay Ninh Dạ nhảy nhót.
“Ồ? Không tệ? Đã tới Hoa Luân đỉnh phong, có vẻ sắp thăng cấp lên Vạn Pháp rồi.” Ninh Dạ cười nói.
Cố Tiêu Tiêu mới vào Vạn Hoa cốc hơn mười năm, có thể đạt được thành tựu như vậy chỉ trong thời gian ngắn, có thể xưng là thần tốc.
“Đương nhiên rồi.” Cố Tiêu Tiêu ngạo nghễ nói: “Ta là thiên tài của Vạn Hoa cốc mà.”
Nhưng sau đó lè lưỡi nói: “Thật ra có liên quan tới Vô Cực đạo. ’
Hóa ra Vô Cực đạo của Thiên Cơ môn lại cực kỳ phù hợp với công pháp của Vạn Hoa cốc. Sau khi Vô Cực đạo của Cố Tiêu Tiêu có thành tựu, cô coi đó là căn cơ tu hành thần thông Vạn Hoa cốc, không ngờ lại có hiệu quả bổ sung lẫn nhau.
Quan trọng nhất là cô không cần phải như Ninh Dạ, không cần che giấu công pháp Thiên Cơ môn của bản thân, có thể sử dụng công khai, vì vậy tốc độ nhanh chóng hơn nhiều.
Thế giới của tu tiên giả vốn là thế giới kẻ mạnh càng mạnh.
Cô càng thể hiện tài hoa thì càng dễ được tập trung bồi dưỡng. Lưu Vân Tiên Tôn thấy cô thể hiện xuất sắc nên thẳng thắn trút tài nguyên sang phía cô, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ mỗi ngày ngàn dặm cũng không có gì là lạ.
“Đúng rồi, lần này tới đây có báo cáo với Tiên Tôn không?” Ninh Dạ hỏi.
“Nói rồi, nhưng sư phụ, sao lần này người lại muốn ta nói thẳng cho Tiên Tôn? Người không sợ tiết lộ thân phận à?” Cố Tiêu Tiêu lấy làm lạ.
“Thật ra cho dù ngươi không nói, Tiên Tôn cũng đoán được từ lâu rồi.” Ninh Dạ trả lời.
Lưu Vân Tiên Tôn không phải người ngu, năm xưa Ninh Dạ xử lý chuyện về Cố phủ cho nên y có thể liên hệ trực tiếp với Cố Tiêu Tiêu. Mấy năm nay Ninh Dạ lại thể hiện khoa trương như vậy, lời đồn truyền khắp Hắc Bạch thần cung, chắc chắn Lưu Vân Tiên Tôn không thể không nghi ngờ.
Nhưng đúng như đã nói lúc trước, có thù oán với Ninh Dạ là Hắc Bạch thần cung, không phải Vạn Hoa cốc.
"