Chương 699 Mở ra 1
“Hóa ra là Kim Dương toa!” Ngay cả Ninh Dạ cũng phải nghiêm túc hơn một chút, vật này có năng lực bộc phát cực mạnh, có thể xuyên thủng vòng phỏng hộ, phá hủy pháp thân, trúng một đòn của nó, thậm chí thân thể có thể trực tiếp tiêu vong.
Nhưng Ninh Dạ vẫn không e ngại, ngược lại cười nói: “Thế thì đến đây nào!”
Nói đoạn đã chém một đao về phía kim toa.
Lần này rốt cuộc y đã dùng đao đạo của bản thân.
Sát Thế đao!
Sát ý vô biên cuốn tới, mang theo tất cả lý giải của Ninh Dạ về ba đạo đao, chiến, cực; hóa thành một luồng đao quang lóa mắt, chém lên kim toa.
Khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng, đao và toa đồng thời bất động.
Ngay tiếp đó, Kim Dương toa tan thành từng mảnh.
Sao lại như vậy? Kim Dương toa được xưng không gì không thủng lại bị đối phương xuất đao chém nát?
Kim Phong Thượng Nhân không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ.
Hắn đột nhiên hiểu ra, nói: “Ngươi không phải Dương Tử Thu... Ngươi là...”
“Chết đi!” Ninh Dạ quát lớn, lại vung đao.
Đao phong sắc bén tạo thành một vực sâu giữa biển, bổ đôi người khổng lồ nước biển, chém lên Kim Phong Thượng Nhân.
Kim Phong Thượng Nhân biết không ổn, lập tức phóng thích vô số pháp thuật chống cự, nhưng đao quang sắc bén như vào chỗ không người, phá diệt vạn vật, đã chém trúng Kim Phong Thượng Nhân.
Kim Phong Thượng Nhân kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị cắt thành hai nửa, nhưng tức khắc thân hình lóe ra ánh sáng như nước, lại tự động khép về.
Như đao cắt nước, không thể làm tổn hại tới căn cơ.
Nhưng sắc mặt Kim Phong Thượng Nhân vẫn trắng bệch, kêu lên dữ tợn: “Sát Thế đao? Hóa ra ngươi là...”
Ninh Dạ không đợi hắn hô ra miệng, tay trái nắm quyền xoay mạnh một cái, chỉ thấy vòng xoáy trắng đen đột nhiên dâng lên, không ngờ lại hút toàn bộ người khổng lồ nước biển vào trong, sau đó gầm thét cuốn về phía Kim Phong Thượng Nhân.
“Cái gì?” Kim Phong Thượng Nhân kinh hãi.
Người khổng lồ nước biển của hắn có uy lực cực mạnh, nhưng không biết Ninh Dạ dùng thủ đoạn gì mà xé tan được?
Lần này hắn sợ thật, không nói thêm câu nào, xoay người bỏ chạy.
Nhưng Ninh Dạ kéo cánh tay về, vòng xoáy trắng đen phát ra lực hút cường đại, đã cuốn Kim Phong Thượng Nhân vào trong, ép xuống tầng tầng lớp lớp. Kim Phong Thượng Nhân phát ra tiếng gầm tuyệt vọng nhưng không cách nào giãy dụa.
Nhìn Kim Phong Thượng Nhân đã tuyệt vọng, Ninh Dạ mỉm cười: “Lần này đúng là phải đa tạ ngươi, quả nhiên có một số đột phá là phải thông qua chiến đấu. Nếu không có ngươi, chắc chiêu này của ta không thể hoàn thành. ’
Nói xong đã siết chặt nắm tay, vòng xoáy tạo thành hình nắm đấm, bóp nát Kim Phong Thượng Nhân, thuận tay nắm lấy nguyên thần, dùng thuật sưu hồn đoạt phách, tra tìm ký ức.
Giết Kim Phong Thượng Nhân, trong lòng Ninh Dạ cũng cảm thấy sảng khoái.
Đây coi như lần đầu tiên Ninh Dạ đột phá trong chiến đấu, không ngờ lại vô tình hoàn thành việc sáng tạo một tiên pháp.
Vậy mới nói, chiến đấu vẫn rất cần thiết.
Trước đây bận rộn chuyện tính toán, bây giờ tu vi có thành tựu, thế là phát hiện, không cần tính toán mà giải quyết bằng nắm đấm đúng là rất sảng khoái.
Không tệ! Không tệ!
Nếu có thể giải quyết cả Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy thì tốt biết mấy.
Nhưng ngẫm lại thì thực lực bản thân còn chưa đủ, e là phải tập luyện thêm một chút mới được.
Nếu Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy biết suy nghĩ của hắn, chắc chỉ muốn mắng chửi, ngươi dùng mấy người luyện tập là có thể đánh bại chúng ta?
Nhưng thật ra chuyện này cũng có khả năng!
Mấy năm nay, Ninh Dạ thu hoạch nhiều, tiêu hóa ít.
Cả cực đạo, chiến đạo, đao đạo, quang đạo, huyễn đạo đều có không gian phát triển cực lớn, nhưng đáng tiếc Ninh Dạ tập trung vào huyễn đạo, không phát huy nhiều về các phương diện khác.
Mà bao giờ, mỗi trận chiến lại khiến cảm ngộ của y tăng cường, khiến những thứ y từng nắm giữ biến hóa thành chiến lực càng cường đại.
Trận chiến này chính là như vậy, pháp thuật vòng xoáy trắng đen này dùng để giam cầm bắt giữ, ứng đối với kẻ địch dùng sức mạnh đúng là không tệ.
Nhưng đối phó với tu vi cao hơn thì khó có hiệu quả.
Còn phải có thủ đoạn tuyệt sát mới được.
Ninh Dạ vừa tính toán, vừa ổn định hơi thở, sau đó tiếp tục phi hành.
Còn ở phía sau, cách xa mấy trăm dặm, Lâm Lang Thiên cũng dùng pháp thuật chứng kiến cảnh tượng này.
“Thế nào?” Công Tôn Điệp đắc ý nở nụ cười với Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên cho cô một cái lườm khinh thường: “Đúng là chút thủ đoạn, nhưng muốn đối phó với đám Ma Hải Thọ vẫn còn thiếu rất nhiều.”
“Yên tâm đi, phu quân còn chưa lấy bản lĩnh thật. Sát chiêu chân chính của chàng là Thiên Cơ điện, chỉ cần quyết đấu trong Thiên Cơ điện, cho dù là Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy cũng có thể đánh một trận.” Trì Vãn Ngưng nói.
Không ngờ Lâm Lang Thiên lại lắc đầu: “Thiên Cơ điện đã bị ma hóa xâm nhiễm.”
"