← Quay lại trang sách

Chương 709 Giá họa 1

Chỉ thấy ma diễm bay lên không trung, thiêu đốt toàn thân hắn, chỉ trong chớp mắt đã đốt thân thể hắn thành tro bụi, không ngờ uy lực của ma hỏa lại khủng khiếp đến vậy.

Nhưng dù sao Xích Nhiễm Tử cũng là cảnh giới Niết Bàn, nguyên thần tỏa hào quang, bắt đầu gây dựng lại tiên thể.

Hình dạng tiên phong đạo cốt trên không trung đã thay đổi, biến hành một gã cao to hình thù quái dị, trên đầu có sừng, toàn thân là giáp vẩy, từ trên xuống dưới đều có ma diễm hừng hực, uy thế bất phàm.

Thiên Ma - Dương Chí Thiện!

Cảnh tượng này khiến Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy phía sau kinh hãi.

Dương Chí Thiện là chưởng giáo Ma môn, cũng có cảnh giới Niết Bàn, nhưng tu vi thông thiên triệt địa, trong số những đại lão Niết Bàn cũng coi là cực mạnh, có thể nói toàn bộ Ma môn là nhờ hắn gánh vác.

Chẳng qua tuy tu vi của người này cực cao nhưng xưa nay ra tay lại rất hèn hạ.

Xét theo thực lực, hắn vốn mạnh hơn Xích Nhiễm Tử, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn dùng Thiên Huyễn thuật giả mạo thành Thịnh Thiên Liễu chưởng giáo Hạo Thiên môn, lừa gạt Xích Nhiễm Tử phán đoán sai lầm, từ đó ứng đối sai lầm, tiếp theo lại đột ngột phát uy, dùng Diệt Thế Ma Diễm tập kích, lập tức khiến Xích Nhiễm Tử trọng thương.

Cho dù Xích Nhiễm Tử còn có thể dựng lại tiên thể, nhưng thua một chiêu thì thua tiếp chiêu, Dương Chí Thiện đâu cho hắn cơ hội.

Lại một vầng ma hỏa ngập trời quét ra.

Dương Chí Thiện còn cười ha hả nói: “Xích Nhiễm Tử, gặp phải ta mà ngươi còn định chống cự? Từ bỏ đi, bây giờ ngươi trốn vẫn còn kịp, nếu không cho dù nguyên thần trùng sinh cũng chỉ có thể bị ta làm cho hao sạch thần nguyên, kiệt sức mà chết! Niệm tình ngươi tu hành khó khăn, bản tôn tha cho ngươi một mạng! ’

“Tha cái rắm ấy!” Xích Nhiễm Tử uất ức kêu to: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?”

Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy đã phản ứng lại.

Ma Hải Thọ giơ tay lên, đã hấp thu ma hỏa mà Dương Chí Thiện đánh lên người Xích Nhiễm Tử. Hắn biết mình không phải đối thủ của Dương Chí Thiện, vì vậy việc cấp bách trước mắt là giúp Xích Nhiễm Tử thoát khỏi nguy cấp. Đồng thời Trịnh Ngọc Huy cũng khởi động trận pháp trên đảo, hàng vạn luồng hào quang dâng lên bầu trời, nhắm vào Dương Chí Thiện, coi như phối hợp bổ sung lẫn nhau với Ma Hải Thọ.

Nhưng Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, cười lạnh nói: “Tiểu bối!”

Không thấy hắn có hành động gì nhưng phía xa lại có một người xuất hiện, vung tay một cái, ma khí vô biên ập xuống, không ngờ lại trực tiếp xâm nhiễm đại trận của Trịnh Ngọc Huy.

Kinh Trường Dạ.

Tên này cũng tới?

Ninh Dạ cảm thấy đau đầu.

Y không ngờ lại có nhiều biến cố như vậy, không khỏi mắng thầm sao ta lại xui xẻo như vậy? Ta chỉ muốn tìm vài kẻ tu vi cao hơn ta nửa cấp, thực lực thấp hơn ta nửa cấp để ta ức hiếp một chút cho sảng khoái, sao đi đâu cũng gặp phải đại lão?

Hơn nữa lần này còn là Ma môn.

Kinh Trường Dạ từng gặp mình rồi, quan trọng nhất là Ma môn tinh thông biến hóa, rất dễ nhìn ra bản thân, mà Kinh Trường Dạ từng thấy dung mạo thật của mình... Đợi đã, thuật ngụy trang của mình bây giờ không phải Thiên Huyễn thuật mà là Xích Nhiễm Tử ra tay, còn Kinh Trường Dạ tuy từng gặp mình nhưng từ đầu đến cuối không biết mình là người lấy đi Luyện Ngục Ma Đàn, gọi là gặp qua nhưng chỉ là tùy tiện nhìn một cái vào đám người, chưa hề để ý tới mình.

Còn có cơ hội!

Nghĩ tới đây, đầu tiên Ninh Dạ bay xuống đảo, con mắt đảo một vòng, thầm nghĩ liệu có cơ hội vớt lợi ích hay không.

Vừa bay xuống Ninh Dạ, vừa lấy làm lạ.

Đó là vì sao Ma môn lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Theo lý thuyết chuyện Nguyên Từ sơn là cơ mật, Ma môn không thể nào biết được. Trừ phi bọn họ cũng cắm người vào Yên Vũ lâu, nhưng với công pháp của Ma môn, muốn giấu giếm Yên Vũ lâu là chuyện không thể.

Trừ phi...

Ninh Dạ nhìn sang phía Ma Hải Thọ.

Chẳng lẽ là hắn?

Cái tên từng phản bội Ma môn này?

Nhưng Ninh Dạ lập tức phủ định, có lẽ không phải. Nếu hắn là người của Ma môn, lúc trước ở Đông Phong quan Kinh Trường Dạ đã không như vậy. Hơn nữa theo tình hình hiện tại, chỉ cần Ma Hải Thọ ra tay đánh lén, Xích Nhiễm Tử và Trịnh Ngọc Huy sẽ xong đời.

Thế thì vấn đề là ở đâu?

Trong lúc suy nghĩ, Ninh Dạ đã hạ xuống đảo.

Trên đảo này có bố trí trận pháp của Trịnh Ngọc Huy, nếu phát động toàn lực thì cho dù là Niết Bàn cũng có thể chống lại trong chốc lát, nhưng không biết Kinh Trường Dạ dùng bảo vật gì của Ma môn, không ngờ còn xâm nhiễm cả trận pháp, dẫn tới hiệu quả suy giảm.

Nhưng chuyện này không tác dụng gì đối với Ninh Dạ, con ngươi đảo một vòng, Ninh Dạ đã lấy Tham Tinh ma tinh ra, ném vào trong trận. Ma quang lóe lên rồi biến mất, sau đó toàn bộ đại trận đột nhiên có Phạn âm vang lên, không ngừng phát nổ, chấn động không gian bộc phát, phía trên trận pháp còn xuất hiện một vòng xoáy không gian màu đen.