← Quay lại trang sách

Chương 711 Ác chiến 1

Nhưng chuyện liên quan tới tính mạng, cho dù hắn là Niết Bàn thì Trịnh Ngọc Huy cũng không chịu nghe lời.

Thấy cảnh này Ninh Dạ lại thầm cau mày.

Đương nhiên hắn mong người của Yên Vũ lâu chết hết ở đây, nhưng bọn họ mà chết, để lại Dương Chí Thiện và Kinh Trường Dạ; đây cũng không phải điều mà Ninh Dạ hy vọng.

Tiên môn không phải người tốt, Ma môn lại càng tệ.

Nếu có thể tốt nhất đôi bên cùng chết.

Nhưng làm sao mới được như vậy?

Chỉ dựa vào trận pháp của Trịnh Ngọc Huy thì chắc chắn không thể.

Lúc này liếc mắt nhìn Kinh Trường Dạ, đột nhiên trong lòng Ninh Dạ có ý tưởng.

Tiếp đó y liên kết với Thiên Cơ điện, phát động Côn Lôn kính, trực tiếp thu hồi Thiên Cơ điện vào trong cơ thể.

Côn Lôn kính xuyên qua hư không, không sợ người ngoài phát hiện, thế nhưng khoảnh khắc đó Dương Chí Thiện vẫn cảm thấy có vấn đề, nhìn về phía Nguyên Từ sơn lơ lửng trên không trung.

“Ồ?” Dương Chí Thiện phát hiện từ lực của Nguyên Từ sơn đã suy yếu đi nhiều.

Chuyện gì vậy?

Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc, bỗng nghe Kinh Trường Dạ quát lớn một tiếng: “Là ngươi!”

Không ngờ lại tấn công Trịnh Ngọc Huy như phát điên, còn thi triển thủ đoạn tuyệt sát Vô Gian Hắc Ngục, giữ chặt Trịnh Ngọc Huy lại, không cho hắn cơ hội chạy trốn.

Trịnh Ngọc Huy không biết vì sao Kinh Trường Dạ lại điên cuồng như vậy, lòng thầm kinh ngạc.

Đương nhiên hắn không biết sau khi triệu hồi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ tiện thể dịch chuyển khí tức của Luyện Ngục ma đàn sang người Trịnh Ngọc Huy.

Kinh Trường Dạ cảm nhận được khí tức Luyện Ngục ma đàn, đương nhiên nghĩ rằng Trịnh Ngọc Huy lấy trộm Luyện Ngục ma đàn, nói cách khác người trêu chọc mình lần trước là hắn. Trong cơn thịnh nộ, hắn dốc toàn lực xuất thủ, nhất định phải giết chết hắn, đoạt lại bảo vật.

Trịnh Ngọc Huy không biết căn nguyên, cảm nhận được sát ý ngập trời của Kinh Trường Dạ, trong lòng hoảng hốt.

Đúng lúc này trận pháp bên dưới lại tỏa ra hào quang, uy lực trận pháp tăng vọt, không ngờ lại chặn cả Vô Gian Luyện Ngục của Kinh Trường Dạ. Đồng thời Trịnh Ngọc Huy còn nghe thấy giọng nói của Ninh Dạ: “Chạy mau!”

Lần này truyền âm y còn dùng cả Tiệt Thiên thuật, đối mặt với thế công điên cuồng của Kinh Trường Dạ và Huyết Sát, Trịnh Ngọc Huy không do dự nữa, quay đầu bỏ chạy.

“Mau nạp mạng!” Kinh Trường Dạ gầm thét đuổi theo.

Thấy Kinh Trường Dạ truy sát theo Trịnh Ngọc Huy, Ninh Dạ thở phào một tiếng.

Đối mặt với cục diện phức tạp, biện pháp tốt nhất chính là tách nó ra, sau đó giải quyết từng phần một.

Bây giờ ở đây chỉ còn ba người Dương Chí Thiện, Xích Nhiễm Tử và Ma Hải Thọ, tình hình dễ xử lý hơn nhiều.

Ninh Dạ điều động linh lực trận pháp, quay sang nhắm vào Dương Chí Thiện.

Dương Chí Thiện cũng phát hiện ra vấn đề, trừng mắt nhìn xuống dưới: “Tiểu bối, là ngươi giở trò quỷ?”

Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Tráng sĩ chặt tay, cũng là bất đắc dĩ.”

Ma Hải Thọ kinh hãi: “Ngươi dám hại đại đô sứ?”

Xích Nhiễm Tử mắng: “Tên khốn kiếp Trịnh Ngọc Huy có chết thì chết thôi, ông đây mới là trụ cột gánh vác Yên Vũ lâu, ông đây mà có chuyện gì, các ngươi cũng không được chết yên lành đâu!”

Trịnh Ngọc Huy vì tự vệ mà không dùng trận pháp giúp hắn, vốn đã khiến Xích Nhiễm Tử tức tới nổ phổi. Tuy Xích Nhiễm Tử không biết Ninh Dạ dùng thủ đoạn gì nhưng ít nhất bây giờ đã dùng được trận pháp, lại thêm Ma Hải Thọ, có thể chống lại Dương Chí Thiện.

Vừa rồi hắn đã gửi thư cho Yên Vũ lâu, bảo họ phái người tới cứu viện. Tuy trong thời gian ngắn không đến được, nhưng với tình hình trước mắt, có chống cự vài ngày cũng không thành vấn đề, chỉ có điều chắc bản thân sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.

Trong lòng hắn vừa cảm kích Ninh Dạ, vừa có ý muốn kéo đệ tử của Lôi Trường Sinh sang thành của mình.

Nhân tài mà!

Vừa biết trận pháp, vừa biết cách phá giải bí thuật Nhất Tuyến Thiên, quan trọng là đầu óc không tệ, đối xử với mình cũng tốt.

Thu nhận! Thu nhận! Nhất định phải thu nhận!

Hắn vừa suy nghĩ như vậy trong lòng, vừa ra tay liên tục, nguyên thần xao động, khổ sở chống chọi thế công mãnh liệt của Dương Chí Thiện, miệng còn hô to: “Gia trì cho ta.”

Trận pháp của Trịnh Ngọc Huy có thể công có thể thủ, nhưng Xích Nhiễm Tử biết chỉ dựa vào trận pháp thì không thể giết được Dương Chí Thiện, vì vậy chẳng thà phát huy tác dụng phòng thủ, chỉ cần kéo dài thời gian, đợi viện binh tới, chắc chắn Dương Chí Thiện sẽ phải rút lui.

Không ngờ Ninh Dạ lại trả lời: “Không được rồi, vừa rồi ta cưỡng ép kích hoạt trận pháp, hấp thu ma khí, phá giải ma ngục, một phần trận pháp đã bị phá hủy, tạm thời không thể sử dụng chức năng bảo vệ, chỉ có thể tấn công.”

Cái gì?

Xích Nhiễm Tử kinh hãi.

Nhưng bao giờ hắn đang bị Dương Chí Thiện tấn công, trên bầu trời đầu đâu cũng có ma hỏa bừng bừng, không thể xuống kiểm tra; Ninh Dạ nói gì thì chỉ có thể tin theo như vậy.