Chương 713 Ác chiến 3
Lúc này hắn là người khổng lồ chống trời, đạp chân xuống cứ như ngọn núi đập xuống.
Mẹ nó!
Không phải trận pháp trên đảo không chống nổi cú giẫm này, nhưng Ninh Dạ vừa nói linh lực phòng hộ mới khôi phục một chút, giờ mà phòng hộ toàn diện thì khác nào lật mặt.
Lúc này thấy chân Dương Chí Thiện giẫm xuống, Ninh Dạ hạ quyết tâm, dứt khoát làm lơ.
Y không tin Xích Nhiễm Tử không có cách nào.
Quả nhiên Xích Nhiễm Tử thấy vậy lo lắng, quát lên một tiếng, voi trắng đã xuất hiện dưới chân Dương Chí Thiện, còn dùng thân thể mình chịu cái giẫm này, không khỏi kêu lên đau đớn.
Cùng lúc đó bốn cánh tay của Dương Chí Thiện đồng loạt thi triển, ba cánh tay kiềm chế Ma Hải Thọ. Chí Ác kiếm xuất hiện trên bàn tay phải nguyên gốc, chém xuống đầu voi trắng, đồng thời tay trái tỏa ra ma diễm ngập trời, đốt xuống dưới đảo. Nếu lúc này Ninh Dạ ứng phó theo cách cá bơi, chắc sẽ bị nướng thành cá chín.
Kiếm này chắc chắn sẽ khiến voi trắng ma hóa!
Đối mặt với kiếm này, chỉ dựa vào thủy yêu dưới biển thì chắc chắn không đủ.
Ninh Dạ thở dài: “Không dùng bản lĩnh thật sự thì không được rồi.”
Nói xong trong người đã có vô số yêu thú tuôn ra.
Chính là đám yêu thú do mẫu trùng Tinh La sinh ra.
Những yêu thú này thực lực không mạnh nhưng lít nha lít nhít, cứ như vô cùng vô tận, chen chúc nhau bám lên người voi trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chí Ác Kiếm chém xuống, trúng một con yêu thú.
Con yêu thú kia rên lên một tiếng, thậm chí còn chưa kịp ma hóa đã chết ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp!” Dương Chí Thiện phẫn nộ tới cùng cực.
Hắn đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng không ngờ thằng nhãi này lại có thể phóng ra nhiều yêu thú như vậy từ trong người, khiến cho Chí Ác kiếm uổng phí một cơ hội.
Lửa giận dâng cao, ba cánh tay vốn đối phó với Xích Nhiễm Tử lại thu một về, đập sang bên Ninh Dạ.
“Ta biết ngay mà!” Ninh Dạ tức giận mắng.
Thể hiện tốt sẽ bị chú ý, áp lực gia tăng, cũng ép bản thân buộc phải thi triển càng nhiều thủ đoạn.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính!
Nhưng chuyện đã đến nước này, Ninh Dạ cũng không muốn từ bỏ cơ hội một cách uổng phí.
Y hạ quyết tâm, một tay chém xuống, đồng thời quát lớn: “Thiên Cơ!”
Gào!
Trong tiếng gầm điên cuồng, toàn bộ hòn đảo đột nhiên biến hóa.
Ngọn núii, cây cối trên đảo tất cả như sống dậy.
Ngọn núi hóa thành người khổng lồ đánh về phía tay Dương Chí Thiện, cây khối thì như thụ giới hàng lâm, ngàn vạn cành lá thô to cuốn tới, quấn tròn như rồng, leo ngược lên trên.
Hư Thần chú!
Thông linh vạn vật!
Trước đây Ninh Dạ nhận được chú pháp này từ chỗ Vong Thiên Cơ, tác dụng chính là ở trận pháp cấm chế, nhưng mấy năm nay không gặp chuyện gì đáng cho y sử dụng thủ đoạn này, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có lúc dùng tới.
Dưới tác dụng của Hư Thần chú, tất cả vật thể trên đảo đều như sống lại, thể hiện lực lượng khủng khiếp, lại dùng trận pháp kết hợp, phát huy ra uy lực càng cường đại hơn trận pháp này, không ngờ lại gánh vác được đòn công kích của Dương Chí Thiện.
Thấy cảnh này Xích Nhiễm Tử và Ma Hải Thọ cũng choáng váng.
Rốt cuộc Ma Hải Thọ cũng phản ứng lại: “Ngươi không phải Khương Văn Vũ!”
Xích Nhiễm Tử nói: “Đây là thủ đoạn gì? Sao không dùng sớm?”
“Lắm lời, thủ đoạn bảo mệnh mà sư phụ ban cho ta, vì cứu ngươi mà bị ép phải dùng ra rồi.” Ninh Dạ tức giận mắng: “Không thì ta có dám tới gặp ngươi không?”
Ma Hải Thọ nghe vậy giật mình nhìn Xích Nhiễm Tử: Hóa ra ngươi biết hắn không phải đồ đệ của ngươi? Các ngươi đang chơi trò gì vậy?
Xích Nhiễm Tử không rảnh để giải thích: “Được, được, thằng nhóc nhà ngươi có bản lĩnh không tệ, sau trận chiến này lão phu sẽ nhận ngươi làm đồ đệ!”
“Ta không cần làm đồ đệ của ngươi, nhưng ngươi phải cho ta ít đồ tốt, còn phải thả cho ta tự do.”
Xích Nhiễm Tử tức giận tới trợn trừng mắt: “Bao nhiêu người muốn bái lạy làm môn hạ của lão phu mà không được, thế mà ngươi...”
Dương Chí Thiện nghe vậy cũng hiểu: “Hóa ra ngươi không phải người của Yên Vũ lâu, nhìn thủ pháp của ngươi, ngươi là người của Hắc Bạch thần cung?”
“Môn hạ Trường Sinh Tiên, phụng lệnh tới bàn luận tiên pháp với Xích Nhiễm tổ sư, mượn danh nghĩ thủ hạ của tổ sư dùng tạm.”
“Lôi Trường Sinh? Hắn thu nhận một đồ đệ tốt đấy. Nhưng ta thấy ngươi cũng hiểu khá nhiều về thủ pháp của Ma môn.”
“Đi đường nhiều thì sẽ biết nhiều, không có gì là lạ. ’
Mọi người vừa đánh vừa nói chuyện, lời nói vẫn khá khách khí nhưng hạ thủ lại ầm ầm ầm, đánh không ngơi nghỉ.
Dương Chí Thiện thấy trong thời gian ngắn không giết được Ninh Dạ bèn chuyện sự chú ý sang Xích Nhiễm Tử, ngoài miệng nói: “Lôi Trường Sinh có tài cán gì, không xứng nhận đồ đệ như ngươi, chẳng thà theo lão phu, lão phu đảm bảo tương lai ngươi sẽ trở thành Niết Bàn chí tôn.”
Ninh Dạ cười ha hả: “Đúng đúng, giống như Ma Linh Tiên này, giống như Tùng Dương Tử này, hay là Triệu Đình Ngọc, Lý Giang Thành... ’