Chương 715 Ác chiến 5
Yên Vũ lâu lại tổn thất một đại đô sứ, đúng là xui xẻo tới cùng cực.
Xích Nhiễm Tử âm thầm kêu khổ, chửi bới Yên Vũ lâu sao còn chưa tới cứu viện.
Tuy từ Yên Vũ lâu ngay cả Niết Bàn cũng phải bay mất ba ngày, nhưng tình thế cấp bách, phi hành toàn lực thì hai ngày là có thể đến.
Không phải hai tên khốn kiếp kia muốn mình chết ở đây đấy chứ?
Đối mặt với bước đường cùng, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Phía xa, Kinh Trường Dạ đã bay tới gần, tay còn cầm theo một vật, chính là Huy Diệu kỳ của Trịnh Ngọc Huy, một bảo vật trấn phái, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào hòn đảo bên dưới. Hắn đã giết chết Trịnh Ngọc Huy, đương nhiên cũng biết bản thân trúng kế, thế thì người lừa gạt lấy đi Luyện Ngục ma đàn không phải là hắn.
Vì vậy lúc này vừa tới nơi Ninh Dạ đã quát lên: “Thằng nhãi kia, còn không hiện nguyên hình?”
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Được rồi, được rồi, ngươi muốn ta hiện, ta hiện là được.”
Nói xong đã ném Luyện Ngục ma đàn ra.
Ầm!
Một thân hình khổng lồ xuất hiện, giơ nắm đấm đánh thẳng về phía Kinh Trường Dạ.
Kinh Trường Dạ không ngờ lại có biến cố như vậy, hoảng hốt biến sắc: “Hắc Viêm ma thần, là ta!”
“Lắm lời, ông đây biết là ngươi!” Hắc Viêm ma thần gầm thét vang dội: “Nếu không phải ngươi quá ngu xuẩn, làm sao ma đàn lại rơi vào tay thằng nhãi kia, hại ông đây phải làm việc cho hắn. Ngoan ngoãn để ta giết, vậy mới đổi lại tự do!”
Nói xong lại xuất quyền đánh ra.
Để đột phá với Kinh Trường Dạ, Ninh Dạ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tạo giao dịch lâm thời với Hắc Viêm ma thần, dùng việc hắn ra tay một lần đổi lấy một lần cơ hội chứng đạo Ma hài, nếu thể giết chết Kinh Trường Dạ thì có thể đổi lấy hai lần, tức là Luyện Ngục ma đàn trực tiếp tự do.
Đương nhiên tiền đề là không được tiết lộ bí mật của bản thân.
Trong tình huống như vậy, Hắc Viêm Ma Thần đâu còn quan tâm ngươi là ai, cứ làm thịt rồi nói.
Thấy Hắc Viêm Ma Thần xuất hiện, Xích Nhiễm Tử cũng giật nảy mình: “Tân Vũ Lâm, ngươi có thứ này sao không dùng sớm?”
Ninh Dạ tức giận nói: “Lắm lời, thứ này là trước đây ta lừa Kinh Trường Dạ mới đoạt được, nhất định phải giữ bí mật. Nếu cho ngươi biết chẳng hóa ra để ngươi cướp à.”
Y trả lời thẳng thừng, Xích Nhiễm Tử càng không còn gì để nói.
Nhưng đến lúc này, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy không đúng.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng xem không đúng ở đâu, Thiên Ma quyền của Dương Chí Thiện đã lại trút xuống, hắn chỉ có thể dốc toàn bộ tinh thần ứng phó.
Nhưng Ninh Dạ biết bao giờ lão già này không rảnh rang suy nghĩ, lát nữa chắc chắn sẽ nhận ra manh mối, thực ra ngay cả Dương Chí Thiện và Ma Hải Thọ cũng thấy kỳ quái.
Hai người này đều là kẻ trong Ma môn, thích chơi âm mưu quỷ kế, Dương Chí Thiện liếc mắt nhìn Ninh Dạ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thằng nhãi này cố ý làm vậy, dụ dỗ chúng ta liều mạng để bàn thân ngồi yên làm ngư ông đắc lợi? Nhưng vấn đề là chênh lệch quá lớn, cho dù ông đây đánh tới mức nguyên thần trọng thương, bảo vật mất hết thì thằng nhãi này cũng đâu có đối phó được? Đợi đã, ta nghĩ cái này làm gì? Dương Chí Thiện ta là ai, sao lại có chuyện nguyên thần trọng thương, bảo vật mất hết được?
Hắn vội vàng xua tan suy nghĩ này, tiếp tục dốc toàn lực giết chết Xích Nhiễm Tử.
Đánh tới mức này Ninh Dạ cũng biết chắc kế hoạch của mình sắp bại lộ rồi, nhưng trong lòng y lại càng hung tợn.
Nhiều đại năng như vậy, nhiều bảo vật như vậy, hôm nay ông đây nhất định phải giữ lại một cái.
Chứng đạo ma hài đấy!
Mất một cơ hội chứng đạo ma hài, phí tổn cao như vậy, nếu không đổi lấy chút gì thì thiệt thòi quá.
Nên lấy gì đây?
Là Chí Ác kiếm, Hoang Tuyệt cổ ấn, Tâm Ma cổ quyển của Dương Chí Thiện; hay là Tử Giới châu, Hắc Ma phiên, Huy Diệu kỳ của Kinh Trường Dạ? Hay là Tùng Minh cổ đăng, Lạc Thủy đan thư của Xích Nhiễm Tử, hay là Ma Thanh tán của Ma Hải Thọ?
Mẹ nó, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù là cái gì đi nữa, cứ lấy rồi tính, tốt nhất là lấy hết!
Ninh Dạ thầm hạ quyết tâm, trực tiếp truyền âm cho Trì Vãn Ngưng nói: “Các ngươi đi về phía tây, chú ý viện binh của Yên Vũ lâu, một khi thấy người của Yên Vũ lâu tới lập tức thông báo cho ta. Phải nói là ai, vị trí, tốc độ ra sao, bao lâu thì đến. Ta chơi đòn nặng đây.”
Trì Vãn Ngưng kinh hãi: “Thế thì chàng không thể dịch chuyển tới được?”
“Không cần, ta có Côn Lôn kính. Hôm nay không giết một tên, kiếm chút lợi lộc, ông đây quyết không đi.” Ninh Dạ hung hăng nói.
Thấy y đã hạ quyết tâm, Trì Vãn Ngưng nói với Lâm Lang Thiên: “Ninh Dạ muốn chúng ta di chuyển về phía tây, chú ý viện binh của Yên Vũ lâu khi nào tới nơi, báo tin cho chàng kịp thời.”