Chương 730 Chuyển đạo
“Nếu tiêu diệt Yên Vũ lâu, Hắc Bạch thần cung không tiện ra mặt, chuyện này còn cần đệ tử lo liệu. Trong mấy ngày này Dương Chí Thiện và Nam Ca Tử cũng khó phân thắng bại. Ta cảm ngộ ba ngày rồi tiếp tục truy đuổi.”
“Có cần người hỗ trợ không?” Phong Đông Lâm hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu; “Không cần, trận chiến này không cần sức mà dùng kế, có cường giả ngược lại rất dễ bị chú ý.”
“Cũng đúng.” Mọi người cùng gật đầu.
“Nhưng ngươi tham gia, sau này biết nói thế nào với Long Dương phủ?” Phong Đông Lâm hỏi.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta chỉ là một Nhân Ma nho nhỏ, không thể đại diện cho Hắc Bạch thần cung. Nếu thật sự không được thì trục xuất khỏi thần cung hoặc cảnh cánh một hồi, cho diện bích hối lỗi. Nói chung muốn cho Long Dương phủ một câu trả lời thỏa đáng cũng dễ dàng thoi.”
Mọi người nghe vậy gật đầu lia lịa, đều cho là có lý. Còn chuyện trục xuất Hắc Bạch thần cung là không thể, chắc sẽ tìm một địa điểm thích hợp cho Ninh Dạ tu hành, bảo y diện bích hối lỗi.
Lôi Trường Sinh nhìn Ninh Dạ, càng lúc càng thỏa mãn. Hiếm khi thấy một người tu hành không tệ mà còn có đầu óc cho đại cục, gặp chuyện gì cũng suy nghĩ cho thần cung. Trong lòng hắn đã quyết định, nếu Ninh Dạ làm được việc này, hắn sẽ chính thức nhận Ninh Dạ làm đệ tử.
Hắc Bạch kỳ bàn nhanh chóng được đưa tới.
Nói là Hắc Bạch kỳ bàn nhưng thật ra do ba bộ phận hợp thành, lần lượt là kỳ phổ, bàn cờ và quân cờ.
Trong đó kỳ phổ là nòng cốt trong thần thông của Hắc Bạch thần cung, Lưỡng Nghi chân kinh chính là lấy từ kỳ phổ, nhưng chỉ là một phần trong đó, bản hoàn chỉnh không phải đệ tử quan trọng trong môn phái thì tuyệt đối không thể truyền thụ.
Ninh Dạ thân là Nhân Ma, lại lập được đại công, đúng là có tư cách được truyền thụ. Trong mắt mọi người lợi ích quan trọng nhất khi cảm ngộ Hắc Bạch kỳ bàn cũng là đây, nhưng chí hướng của Ninh Dạ lại không ở đó.
Còn quân cờ trắng đen lại là thần vật sát phạt điển hình, công năng tương tự như Hắc Bạch đại trận, quân đen chủ sát, quân trắng chủ thủ. Thật ra vật này rất hữu dụng đối với Ninh Dạ, nếu Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch của y dùng thứ này làm vật liệu, uy lực sẽ mạnh hơn gấp trăm lần.
Nhưng quân cờ trắng đen cũng không đủ mà chia ra trong tay chưởng giáo và ba vị nguyên lão, xem như thần khí sinh sát trong tay bọn họ.
Còn Hắc Bạch kỳ bàn mới là nòng cốt của thần vật.
Đây là một bàn cờ trông như tảng đá hết sức bình thường, không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, không biết là chất liệu gì, cổ kính tự nhiên nhưng lại ẩn chứa khí tức huyền diệu vô thượng.
Khi Ninh Dạ đưa tay chạm vào bàn cờ, chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, thế giới mà mình đang đứng như biến thành một vùng sao trời, xung quanh còn có vô số điểm sáng, lấp lánh như ánh sao.
Quả nhiên!
Nghe đồn Hắc Bạch kỳ bàn này là đại năng của Hắc Bạch thần cung cảm ngộ Thiên đạo rồi chế tạo ra, quả nhiên không phải là giả!
Ninh Dạ thầm hưng phấn.
Lúc ở trước Phá Giới bi y đã có lĩnh ngộ nhưng không có thu hoạch gì, đành phải lùi lại tìm thứ khác, bắt tay vào từ Hắc Bạch kỳ bàn.
Lúc này ở trong Hắc Bạch tinh cảnh, y lập tức cảm nhận được tấm khăn che giữa thiên địa đã vén lên cho mình nhìn.
Tam Thần Thuật vận chuyển, Ninh Dạ tham lam cướp lấy trí tuệ trong đó, cảm ngộ đạo niệm.
Cảm ngộ như vậy suốt ba ngày ròng rã.
Trên Trạc Thiên phong, Ninh Dạ ngồi một mình, phong vân biến ảo xung quanh.
Đám người Nhạc Tâm Thiện ở đằng xa thấy vậy cũng hoảng sợ: “Thằng nhóc này đúng là không đơn giản. Nhìn dáng vẻ hắn, có lẽ đã lĩnh ngộ được đạo về lưỡng nghi.”
Phong Đông Lâm Mặc châu: “Nếu không làm sao hắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc như vậy chỉ trong thời gian chưa tới hai mươi năm. Người này căn cốt tư chất bình thường, nhưng ngộ tính lại phi phàm, có đại khí vận trên người. Hắc Bạch thần cung ta có người này chứng tỏ mệnh trời đang đặt lên chúng ta.”
Không hiểu sao Nhạc Tâm Thiện lại thấy bực bội: “Nhưng người này có vẻ quá ưa gây chuyện, lần này không được chúng ta cho phép mà làm ra chuyện lớn như vậy... ’
Phong Đông Lâm không cho là đúng: “Lão Nhạc, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Ninh Dạ chỉ vô tình phát hiện ra âm mưu của Vạn Tiên tông, chúng ta đã tới tìm Lâm Thượng Hiên của Long Vũ Thương Hành, đúng là lúc đó đã xảy ra một số chuyện kỳ quái, không khác gì Ninh Dạ đã nói. Từ đầu tới cuối Ninh Dạ không hề lừa gạt chúng ta, hắn cũng chỉ may mắn gặp đúng thời điểm cho nên tranh thủ cơ hội. Nói là hắn gây chuyện thì hơi quá lời rồi!”
Vậy mới nói, lừa dối phải chín phần thật một phần giả.
Phong Đông Lâm nói rất có lý, Nhạc Tâm Thiện không tìm rốt cuộc sơ hở nào, đành lắc đầu: “Chắc ta nghĩ nhiều rồi, ngươi nói không sai, có thể tiêu diệt cái loại sỉ nhục trong Cửu Đỉnh như Yên Vũ lâu, tiện thể đánh trọng thương Ma môn, cũng coi như chuyện tốt. Để xem đến lúc đó Ninh Dạ có thể làm được ra sao. Nhưng ta định phái một người âm thầm quan sát hắn, lúc cần thiết cũng có thể giúp hắn một tay.”