← Quay lại trang sách

Chương 763 Liên minh bách gia 2

Sau khi cơn sóng qua đi, đám người Tuyết Thiên Hồng, Thủy Tinh Tử đã xuất hiện trên Yên Vũ lâu.

Sắc mặt Tuyết Thiên Hồng trầm tĩnh tới kỳ lạ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một Nguyên Lâu vệ bay tới, sợ hãi báo: “Đường ống linh thạch bị phá hoại, đang kiểm tra, nhưng...”

Thủy Tinh Tử không lấy làm lạ: “Không phát hiện người xuất thủ?”

Nguyên Lâu vệ kia lo lắng bất an: “... thưa vâng!”

Thủy Tinh Tử vẫy tay một cái, một tinh thể lục lăng xuất hiện, ánh sáng chiếu lên, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ đi lại trong tinh thể nhưng không thể thấy rõ rốt cuộc là ai.

Thủy Tinh Tử hừ một tiếng: “Quả nhiên bọn chúng đã có chuẩn bị nhắm vào thủ đoạn của chúng ta.”

Thẩm Phi Vân nói: “Tức là tiếp theo sẽ là lúc quan sát hư thực.”

Tuyết Thiên Hồng tức giận hừ một tiếng: “Thứ gì nên tới rồi cũng tới. Cũng được, để bản tọa mở mang tầm mắt, xem thử rốt cuộc là ai to gan như vậy.”

Vừa nói xong đã phóng ra một tấm hỏa phù.

Tất cả mọi người của Yên Vũ lâu lập tức bận rộn, chuẩn bị chiến đấu.

Đồng thời các vị trí trong Yên Vũ lâu cũng có hào quang bảo hộ sáng lên, nhưng đường ống linh thạch bị hao tổn nên trận pháp cũng bị ảnh hưởng, không thể tạo thành thế liên hợp.

Đám người Thủy Tinh Tử cũng không để ý, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, Thủy Tinh Tử phản ứng lại đầu tiên: “Bọn chúng đến rồi... là Vũ Hoán Trần và Phạm Không.”

Tuyết Thiên Hồng kinh ngạc: “Không ngờ lại là bọn chúng, chẳng trách. Nếu bọn chúng đã đến, thế thì Vạn Tiên tông cũng tới mới đúng.”

Thẩm Phi Vân: “Không thấy Hứa Lưu Tiên, chỉ thấy một bà lão, nhưng chắc là cảnh giới Niết Bàn.”

“Vạn Tiên tông...” Tuyết Thiên Hồng nói nhỏ: “Quả nhiên môn phái này có vấn đề. Năm xưa chúng ta bố trí hại Hứa Lưu Tiên, theo lý mà nói người này hoặc là chết hoặc là hấp hối, kết quả lại xuất hiện một Niết Bàn mới. Hừ, môn phái cổ vạn năm, đúng là có chút căn cơ, lưu lại chỉ là hậu hoạn.”

Thủy Tinh Tử liếc mắt nhìn hắn nhưng không nói gì.

Xưa nay Cửu Đại Tiên Môn luôn rất cảnh giác với những môn phái bên dưới mình, nhưng sau khi thế Cửu Đỉnh được thành lập, bọn họ lại không dám giết sạch những tiên môn bên dưới, dù sao đây cũng là chiến lực.

Từ đó mới hình thành cục diện lo trong lo ngoài.

Trong Cửu Đại Tiên Môn, những môn phái nhỏ vừa là lính hầu, vừa là mối họa bên trong, phải xem xử trí ra sao.

Hiện giờ họa ngoại xâm chưa tới, vấn đề bên trong đã xuất hiện.

Chuyện này mang ý nghĩa, trận chiến này dù thắng dù bại, thực lực Hải Châu chắc chắn sẽ suy yếu.

Thủy Tinh Tử không khỏi thở dài.

Yên Vũ lâu vốn là yếu nhất trong Cửu Đại Tiên Môn, bây giờ lại trải qua trận chiến lần này, e là tổn thương nguyên khí nặng nề.

Nhưng tu tiên giả đúng là tu tiên giả, chút suy nghĩ dịu dàng đó chỉ lóe lên rồi vụt tắt, thay vào đó là sự tàn nhẫn giết sạch kẻ xâm lấn.

Thủy Tinh Tử vung ống tay áo, cuốn theo mây gió vô biên: “Vũ Hoán Trần, ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết không, đây là mưu phản!”

Tông chủ Phi Lộ tôngVũ Hoán Trần, khi xưa từng có giao tình với Thủy Tinh Tử.

Xét tới tài hoa tư chất thì Vũ Hoán Trần thậm chí còn hơn Thủy Tinh Tử, nhưng do nguyên nhân tài nguyên nên tu vi kém hơn Thủy Tinh Tử một bậc.

Lúc này chưa tới gần Yên Vũ lâu đã cảm nhận được áp lực vô biên của Thủy Tinh Tử.

Vũ Hoán Trần cười dài một tiếng nói: “Để lão yêu bà này cho ta.”

Nói xong vỗ con cò trắng bên dưới, đã bay lên không.

Mặt nước nổi sóng lớn, Thủy Tinh Tử cũng bay ra khỏi Yên Vũ lâu, tiến thẳng lên không truy sát Vũ Hoán Trần.

Cò trắng của Vũ Hoán Trần kêu vang, sóng âm như thực chất ập tới. Thủy Tinh Tử cũng kéo theo làn nước, làm sóng gió nổi lên dữ dội giữa không trung.

Đồng thời Nhiếp Hồng Thường và hòa thượng Phạm Không dẫn theo lượng lớn tu sĩ lao xuống dưới nước.

Vừa chui xuống nước đã thấy vô số ánh điện ập tới.

“Cẩn thận, Yên Vũ lâu đã khởi động trận pháp phòng ngự.” Nhiếp Hồng Thường dùng thần thức truyền âm.

Phạm Không cười khà khà: “Cứ giao cho lão nạp.”

Một chưởng vỗ ra, Phạn âm ngân vang.

Một vầng mặt trời vàng kim hiện ra dưới nước, như ánh thái dương dâng lên dưới mặt biển, không ngờ lại áp đảo toàn diện ánh điện kia.

Hòa thượng Phạm Không sở trường là phòng ngự, Đại Nhật Như Lai Kim Luân Hộ Thể thần thông của hắn có thể chống chọi lại ngàn vạn thần thông, có thể xưng là bất hoại, chỉ xét riêng phòng ngự thâm chí có thể đỡ được cả Việt Trọng Sơn.

Đại trận phòng ngự của Yên Vũ lâu đã được khởi động hoàn toàn, từng ánh điện ập tới, bị hòa thượng này một mình chống cự.

Đồng thời Thẩm Phi Vân cũng xuất hiện, đánh ra một luồng khí huyền hoàng về phía Nhiếp Hồng Thường.

Nhiếp Hồng Thường đột nhiên mở to hai mắt, múa tấm áo đỏ, hào quang đỏ máu ngăn chặn luồng khí huyền hoàng kia: “Thẩm Phi Vân?”