Chương 774 Tuyền Cơ đạo cảnh 2
Về mặt bản chất đạo cảnh Tuyền Cơ cũng là như vậy, nhưng không phải giúp ích cho một người mà là cả tòa tiên cung, chuyện này cũng mang ý nghĩa nó cần càng nhiều.
Chỉ riêng giết chóc còn không đủ, còn phải là tử vong đủ chất lượng.
Tu tiên giả!
Lượng lớn tu tiên giả!
Tu tiên giả cấp cao!
Nói đơn giản hơn là: Hiến tế!
Cho nên thời khắc đạo cảnh Tuyền Cơ xuất hiện, bản chất là một đợt giết chóc không phân biệt đối với tất cả mọi người trong tiên cung.
Là giết chóc không phân biệt, đừng nói là kẻ xâm lấn, kể cả đệ tử Yên Vũ lâu cũng không lưu thủ, không ngoại lệ. Tất cả đều trở thành vật hy sinh chế tạo đạo cảnh Tuyền Cơ. Chỉ có đám người Tuyết Thiên Hồng là người khống chế mới ngoại lệ.
Nói cách khác, một khi sử dụng thủ đoạn này, bản thân Yên Vũ lâu cũng tiêu vong. Đây cũng là lý do vì sao Tuyết Thiên Hồng không muốn gọi đệ tử Yên Vũ lâu ở bên ngoài trở về. Xuất phát từ tư tâm, Tuyết Thiên Hồng hy vọng đạo cảnh Tuyền Cơ có thể hoàn thành trong tay mình. Chỉ cần có đạo cảnh Tuyền Cơ, cho dù Yên Vũ lâu có mất cũng có thể dựng lại.
Chính vì nguyên nhân này, vì vậy theo một ý nghĩa nào đó, ngược lại cả Tuyết Thiên Hồng lẫn Thủy Tinh Tử đều rất vui mừng được thấy cảnh tượng trước mắt.
Đạo cảnh Tuyền Cơ vừa xuất hiện, toàn bộ Yên Vũ lâu bắt đầu bay lên không trung, đồng thời trong Yên Vũ lâu đã tạo thành một khu vực giết chóc.
Khu vực giết chóc này hoàn toàn khác thuật sát phạt mà các tu sĩ chứng kiến lúc trước, không nhìn thấy bất cứ nguy hiểm nào, chỉ không hiểu tại sao đột nhiên có người hóa thành bột phấn tiêu tan.
Chết không một dấu vết, chết không hiểu thấu.
Cứ như có người ở nơi cực kỳ xa xôi búng tay cái tách.
Đây chính là uy lực của đạo cảnh.
Đạo cũng là quy tắc của thiên địa.
Quy tắc của thiên địa muốn ngươi chết, vậy ngươi cứ chết thôi, còn cần thủ đoạn tấn công gì, đó là trực tiếp loại bỏ sự tồn tại của ngươi. Còn tất cả những người chết trong đạo cảnh này đều chuyển hóa thành lực lượng cho đạo cảnh trưởng thành.
Có thể đối phó với diệt trừ của đạo cảnh, chỉ có thực lực của bản thân.
Vì vậy những người chết đầu tiên là thực lực thấp kém nhất.
Tu sĩ tu vi thấp, gần như ngay giai đoạn ban đầu của đạo cảnh đã bắt đầu tiêu vong, chuyện này cũng khiến những người khác cảnh giác, dồn dập thi pháp tự vệ.
Nhưng đạo cảnh diệt trừ, vốn không phải thứ mà pháp thuật có thể phòng bị.
Chỉ thấy từng tu sĩ một lần lượt tiêu vong, thậm chí không thể chống cự, mọi người đều sợ hãi, dồn dập chạy ra phía ngoài.
Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là một khi đạo cảnh tạo thành, không thể ra vào.
Từ thời khắc đó trở đi, không được Tuyết Thiên Hồng cho phép, bất cứ ai cũng không thể ra vào.
Nhưng hiển nhiên chuyện này không phải vấn đề đối với Ninh Dạ, y có thể cảm nhận rõ ràng, cho dù đạo cảnh này đã phong tỏa, Côn Lôn kính vẫn có thể giúp y ra vào tự do.
Đôi bên đều là đạo, hiển nhiên đạo tắc của Côn Lôn kính cao hơn đạo cảnh Tuyền Cơ.
Vì vậy y cũng không gấp, chỉ gọi Công Tôn Dạ nhanh nhanh tới chỗ mình.
Công Tôn Dạ cũng phát hiện có gì không ổn, tên chó chết Tuyết Thiên Hồng lại đem hiến tế toàn bộ Yên Vũ lâu, hắn cũng bất chấp tất cả lao tới, vừa thấy Ninh Dạ đã kêu lên: “Mau đưa chúng ta ra ngoài.”
Nói xong không cần Ninh Dạ xuất thủ, tự giác đi vào Thiên Cơ điện.
Vừa vào trong điện, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Thanh Lâm và Triệu Long Quang còn đang giao chiến với lão già kia. Thấy vậy Công Tôn Dạ bật thốt lên: “Các ngươi còn chưa giải quyết xong à? Lâm Lang Thiên, sao ngươi không ra tay?”
Nói xong đang định ra tay.
Thanh Lâm cao giọng nói: “Ngươi đừng xuất thủ, lão thất phu này quá hung hăng, hôm nay sư huynh đệ ta nhất định phải dựa vào sức mình giải quyết hắn.”
Hắn cũng nổi nóng rồi, chỉ cảm thấy hai đánh một còn không thắng được, đúng là mất mặt.
Nói xong câu này, Phong Ma Vũ phất phới, tuôn ra lượng lớn ma khí màu đen, quét thẳng tới. Triệu Long Quang cũng phóng thích Hoang Tuyệt cổ ấn, đập xuống đối thủ liên hồi.
Khổ nỗi lão già kia tuy trên người không có vật gì nhưng tu vi thực lực thật quá cao cường, giao chiến cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Lang Thiên thì nếu có thể không ra tay cô lại càng mừng, cùng Công Tôn Điệp ở bên cạnh xem trò vui, vừa xem vừa vỗ ngực: “Hung ác thật đấy.”
Công Tôn Dạ đành lắc đầu quan sát, không quên nhắc nhở Ninh Dạ: “Còn không đi mau? Đợi Hoa Luân chết sạch là tới Vạn Pháp đấy.”
“Đã vào kho báu, làm gì có chuyện ra về tay không.” Ninh Dạ vẫn ung dung như trước.
Công Tôn Dạ tức giận mắng: “Ngươi cầm cả Diệt Thần nỗ rồi, tay không cái nỗi gì? Đạo cảnh xuất hiện, ngươi không ngăn nổi.”
“Yên tâm đi, không chết được.” Ninh Dạ vẫn rất thản nhiên.