Chương 776 Lừa gạt 2
“Đáng tiếc trước sau gì nó vẫn không thể đạt tới mức độ của Tạo Hóa thần tọa, cho dù như vậy kết hợp với Linh Quang xích kia, lại dựa vào đại trận, hiến tế sinh linh, cuối cùng cũng miễn cưỡng tạo thành đạo cảnh Tuyền Cơ. Thành quả cuối cùng ra sao phải xem kết quả hiến tế như thế nào. Đáng tiếc, lần này số lượng cường giả vẫn hơi ít.”
Hóa ra đường ống linh thạch kia gọi là Linh Quang xích, quả nhiên chỗ nào cũng bắt chước theo Thiên Cơ điện.
Ninh Dạ gật đầu: “Hóa ra là thế. Nói vậy thì Thu Thủy Trường Thiên đồ không thể đưa ta được rồi, Linh Quang xích cũng không nốt, thế chẳng phải ta đi chuyến này chẳng được lợi lộc gì à?”
Ninh Dạ sắc mặt tiếc nuối.
Thấy y như vậy, Thần Tiêu Lão Tổ cảm thấy không cho hắn chút lợi lộc gì cũng không được, đành phải bảo: “Có thể cho ngươi Cự Ma khôi ở Lưu Hà các, sau khi hao sạch nguyên thần, tuy thứ này tạm thời không thể trở lại cấp độ Niết Bàn nhưng cũng là một bảo bối có đủ căn cơ, chỉ cần đưa vào nguyên thần thích hợp, cho dù không đạt tới mức độ Niết Bàn cũng có thể lên tới cảnh giới Vô Cấu.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không hứng thú gì với ngoại lực. Thế này đi, Thần Tiêu Lão Tổ, đợi lát nữa người bên ngoài chết sạch, chúng ta ra ngoài đánh với bọn Tuyết Thiên Hồng. Ta giúp ngươi ra tay, ngoài Linh Quang xích và Thu Thủy Trường Thiên đồ, những bảo vật khác thuộc về ta, thế nào?”
Thần Tiêu Lão Tổ suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, nhưng có một bí địa, ngươi không được lấy.”
“Nơi nào?” Ninh Dạ hỏi.
“Thiên Chung điện. ’
Thiên Chung điện?
Ninh Dạ biết nơi này, đó là một cung điện nhỏ trong Yên Vũ lâu, không có gì đáng chú ý bên trong có ngàn quả chuông nên gọi là Thiên Chung.
Chỗ này không ứng với bất cứ vị trí nào trong Thiên Cơ điện, vì vậy Ninh Dạ cũng không thể phán đoán giá trị của nó.
Nhưng thời khắc này Thần Tiêu Lão Tổ lên tiếng, Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện tỏa sáng lấp lánh, dưới diệu dụng của Vấn Thiên thuật, tâm tư Ninh Dạ đột nhiên mở rộng: “Hóa ra nơi đó chính là trung tâm điều khiển của đạo cảnh Tuyền Cơ.”
Nghe y nói vậy, Thần Tiêu Lão Tổ thầm chấn động, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi lừa ta?”
Nói xong giơ tay đánh ra một luồng thần thông.
Nhưng Ninh Dạ đứng yên bất động, thần thông này đánh lên người Ninh Dạ như đá rơi xuống biển, hoàn toàn vô dụng.
Sao lại như vậy?
Ninh Dạ cười ha hả: “Ha ha ha ha ha, đa tạ lão tổ chỉ điểm, ta đã hiểu rồi. Nếu thế chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình, xem xem ai có thể khống chế đạo cảnh Tuyền Cơ này!”
Nói xong trong người lóe lên hào quang, được Thiên Cơ điện bảo vệ, Ninh Dạ đã độn khỏi Thiên Lao.
Không sai, y đang lừa Thần Tiêu Lão Tổ.
Tự mình lĩnh ngộ cái chó gì.
Có điên mới là thế.
Cũng như người nào đó nói phải dựa vào sức mình phá giải toàn bộ huyền bí của thế giới.
Có sẵn sao lại không học?
Có di sản sao lại không lấy?
Muốn chứng minh mình có năng lực thì biến di sản ấy thành gấp mười là được, đó cũng là thể hiện năng lực. Nhất quyết cự tuyệt, sau đó tự mình làm từ không đến có? Đầu óc ta có vấn đề chắc?
Y nói vậy chỉ để Thần Tiêu Lão Tổ buông lỏng cảnh giác.
Y có Diệt Thần nỗ, là bên giữ thế mạnh, lời nói cũng có uy tín hơn, Thần Tiêu Lão Tổ vô thức tin tưởng, nhưng không ngờ lại bị Ninh Dạ dụ dỗ làm lộ cơ mật.
Lúc này thấy Ninh Dạ rời khỏi, Thần Tiêu Lão Tổ nổi giận lôi đình: “Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đáng chết này! Tất cả mọi người lập tức xuất kích, tới Thiên Chung điện!
Thiên Chung điện chính là vị trí nòng cốt khống chế đạo cảnh Tuyền Cơ, nếu Ninh Dạ khống chế nơi này, tất cả mưu toan của Thần Tiêu Lão Tổ đều uổng phí.
Ngay sau đó đám tu sĩ không chờ đợi nữa, đồng thời lao ra khỏi Thiên Lao, trên người Thần Tiêu Lão Tổ còn tỏa ra hào quang màu vàng đất, bảo vệ tu sĩ phe mình, bảo đảm họ không bị đạo cảnh này hiến tế.
Lượng lớn tu sĩ rời khỏi Thiên Lao, nhanh chóng bay về phía Thiên Chung điện.
Xung quanh khắp nơi đều là tu sĩ đang sợ hãi kêu gào. Nhưng mặc cho bọn họ thi pháp ra sao cũng không thể đối phó được với lực lượng diệt trừ của đạo cảnh này, xem tình hình hiện tại, người chết đã tăng tới cảnh giới Vạn Pháp.
Thần Tiêu cũng mặc kệ những người này, vừa bay tới Thiên Chung điện đã thấy một người đang đứng đó, chính là Tuyết Thiên Hồng.
Chứng kiến Thần Tiêu Lão Tổ, Tuyết Thiên Hồng kinh ngạc: “Thần Tiêu, quả nhiên ngươi đã đi ra. Chẳng trách... chẳng trách... lần này có không ít người nắm giữ bí thuật Lý Nguyệt Huyền Thông.”
Thần Tiêu tức giận nói: “Bản tôn không có thời gian cãi cọ với ngươi, ta hỏi ngươi, thằng nhãi Ninh Dạ đã đi vào Thiên Chung điện chưa?”
“Ninh Dạ?” Tuyết Thiên Hồng ngơ ngác, chuyện này liên quan gì tới Ninh Dạ?
Cho dù hắn không trả lời nhưng Thần Tiêu vẫn nhìn ra, hiển nhiên Tuyết Thiên Hồng không gặp Ninh Dạ.