Chương 801 Bế quan 1
Làm xong việc này, Ninh Dạ thu hồi Huyền Mẫu châu, lại chuyển hướng về phía Linh Quang xích.
Lý Nhất Phượng ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Ninh Dạ vẫn làm như cũ, loại bỏ cấm chế của Linh Quang xích rồi mới tiến vào.
Không ngờ trước mặt lại xuất hiện một cây thước ngọc khổng lồ.
Chính thứ này mấy năm qua vẫn luôn giả làm đường ống linh thạch của Yên Vũ lâu, khiến mọi người tưởng đây là điểm yếu của Yên Vũ lâu, nhưng không biết phá hủy đường ống thật ra là giải trừ phong tỏa của Linh Quang xích, khiến nó thật sự phát huy tác dụng.
Linh Quang xích là bảo vật mà đại năng Yên Vũ lâu chế tạo mô phỏng theo Tuyền Cơ xích, Tuyền Cơ Cửu Bí, ứng với các loại đạo trong thiên hạ.
Yên Vũ lâu không có bản lĩnh lớn như vậy, phương hướng nòng cốt của Linh Quang xích là sinh mệnh, linh khí, nhắm vào bản thân việc tu hành, vì vậy trong danh sách của Tuyền Cơ xích nó chỉ tương đương với Tốn Tự Bí, tương ứng là Bất Diệt tuyền.
Hiện tại trong mảnh vỡ Tuyền Cơ xích mà Ninh Dạ nắm giữ chỉ có tứ bí Càn Khôn Cấn Đoài, Tốn Tự Bí đang thiếu hụt, chắc Ninh Dạ cũng không tìm về được.
Nếu có thể dùng thứ này thay thế cũng là lựa chọn không tồi.
Vấn đề duy nhất là một khi lấy Linh Quang xích đi, chắc chắn đạo cảnh sẽ sụp đổ.
Nhưng Ninh Dạ đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp kích hoạt Tuyền Cơ xích, ném lên không trung, Tuyền Cơ xích và Linh Quang xích gắn vào nhau, tiếp đó Ninh Dạ thi pháp, đã bắt đầu hòa làm một.
Một chữ Tốn mơ hồ từ từ hình thành.
Nó mơ hồ là vì Linh Quang xích cũng không thể bao quát toàn bộ đạo tắc trong Tốn Tự Bí.
Nhưng cũng không sao, cùng lắm thì sau này mình từ từ bù đắp, đại năng Thiên Cơ môn có thể làm được, mình cũng có thể.
Tuyền Cơ xích luyện hóa Linh Quang xích, sau đó thay thế Linh Quang xích trở thành nòng cốt của đạo cảnh, tới giờ đạo cảnh Tuyền Cơ có thể nói là danh xứng với thực.
Làm xong chuyện này, Ninh Dạ lại lần lượt mở cơ quan cấm chế của các nơi như Nghị Chính điện, cũng lần lượt thả các loại thần vật như Bất Diệt tuyền, Luyện Yêu tháp ra, hoặc dung hợp, hoặc luyện hóa, hoặc thay thế, khiến Lý Nhất Phượng trợn mắt há hốc mồm.
Y đang làm gì vậy?
Cuối cùng.
Ninh Dạ phóng thích hết cửu đại thần khí trong Thiên Cơ điện ra, trừ Tu Di ốc, thay thế toàn diện đạo cảnh Tuyền Cơ, sau đó lại thả Thiên Cơ điện ra, quát lớn một tiếng: “Thu!”
Chỉ thấy chín món thần khí cùng tỏa sáng bay vào trong Thiên Cơ điện.
Cuối cùng Lý Nhất Phượng đã hiểu.
Y định lấy toàn bộ đạo cảnh Tuyền Cơ này đi.
“Không thể được, ngươi lấy đạo cảnh Tuyền Cơ đi, Yên Vũ lâu sẽ hoàn toàn sụp đổ!” Lý Nhất Phượng kêu to.
Ninh Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái: “Ngươi tưởng ta không biết à?”
Sau khi nói xong đã ném ra một vật, chính là Tu Di ốc, xuất hiện giữa không trung, chứa đựng toàn bộ Yên Vũ lâu.
Tu Di ốc có không gian vô hạn, là bức tường không gian tự nhiên, năm xưa Thiên Cơ môn bị diệt môn mà nó vẫn không bị phát huy.
Lúc này nó thay thế đạo cảnh bảo vệ Yên Vũ lâu, cho dù là trong khu vực cương sát cũng không gặp vấn đề gì.
Nhưng nó chỉ có tác dụng bảo vệ, đạo cảnh không còn tồn tại.
SAu đó hai tay múa lên liên hồi, chỉ thấy những bảo vật đã lấy được lúc trước, trừ Hoặc Tâm hoàn ra, còn lại Ngọc Thanh Huyền, Thiên Ca kiếm, Minh Thúy địch, Vô Tâm vũ, Vạn Dân tán, Kim Long Đình, Liệt Thần đao, bảy món thần khí đồng thời bay ra, lại thêm bảo châu của Tuyết Thiên Hồng trong tay Kinh Trường Dạ, quan tài của bộ xương lão tổ cũng vừa vặn chín món, chia ra chín nơi. Chín thần vật đồng thời tỏa sáng, ít nhất về mặt thanh thế còn trâu bò hơn cả đạo cảnh Tuyền Cơ.
Ninh Dạ còn ném cả Âm Dương Pháp Châu của mình ra, tung hơn hai ngàn món pháp bảo, khiến nơi này lấp lánh ánh sáng của bảo bối.
Sau đó y thi triển ấn pháp, điều động cấm chế nguyên bản của Yên Vũ lâu, lại đi bố trí một trận pháp mới.
Lúc này Lý Nhất Phượng mới hiểu: “Ngươi đang lập bẫy? Ngươi lấy đạo cảnh Tuyền Cơ đi nhưng để lại bảo vật để đối phó với những người khác?”
Ninh Dạ cười lạnh nói: “Ngươi hiểu là được rồi”
“Nhiều thần khí như vậy mà ngươi cũng nỡ bỏ?” Lý Nhất Phượng từng thấy người ta thả mồi, nhưng chưa thấy ai thả mồi kinh khủng như vậy.
Ngoài Hoặc Tâm hoàn ra thì không để lại cái gì.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta chỉ có hai tay, cần nhiều thần vật như vậy để làm gì? Mấy thứ như bảo bối, không dùng được thì chỉ để trang trí thôi.”
Ngươi cũng phóng khoáng quá nhỉ, ngươi không dùng được thì để ta!
Lý Nhất Phượng mắng thầm trong lòng nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Tên Ninh Dạ chết tiệt này, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Nghèo chết đói, giàu chết no!
Có lẽ đây là đại trận xa hoa nhất mà Ninh Dạ từng bố trí.
"