← Quay lại trang sách

Chương 940 Phiền phức kèm theo 1

Ngày hôm nay, Ninh Dạ đã chính thức được bổ nhiệm, trở thành một trong Thập Nhị Thiên Cương.

Chuyện này cũng không có gì, quy củ của Hắc Bạch thần cung là chỉ cần lên tới Vô Cấu là tự động thăng cấp lên chức vị Thiên Cương.

Ngược lại, chuyện ngồi ghế cao trên Thiên Nguyên điện mang nhiều ý nghĩa hơn.

Thiên Nguyên điện là đại điện trên ngọn núi chính Thiên Nguyên của Hắc Bạch thần cung.

Trên Thiên Nguyên điện có hai chỗ ngồi, một chỗ là chủ tọa trung ương, đây là vị trí chưởng giáo.

Một cái là ghế phía bên mé, đây là vị trí của đại điện chủ, đảm nhiệm chức vụ đại quản lý.

Cái tên đại điện chủ là vì vậy.

Hà Sinh Mặc là chưởng giáo, chủ yếu xử lý đại sự, rất nhiều lúc chuyện quan trọng trong thần cung đều do đại điện chủ và hai vị điện chủ Hắc Bạch lưỡng điện phụ trách, nếu không sao lại gọi đại điện chủ là chưởng giáo tương lai?

Giờ phút này Ninh Dạ đang ngồi trên vị trí đại điện chủ.

Đương nhiên, bây giờ y còn chưa trở thành đại điện chủ.

Vừa thăng chức lên Thiên Cương đã nhậm chức đại điện chủ, về lý thì không hợp, quan trọng là trong quá khứ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy Nhạc Tâm Thiện đã gánh bớt tội, thế nhưng nghi ngờ đối với Ninh Dạ vẫn chưa hết.

Lý do để y ngồi chỗ này là vì không ai có thể giải quyết tình hình trước mắt. Ngoài Ninh Dạ đúng là không có ai dám ngồi, cũng không có ai muốn ngồi lên vị trí này.

Bên dưới đại điện có ba nhóm người đang ngồi.

Phía trên bên trái là một nam nhân, râu đen mặt đỏ, y như Quan Nhị Gia.

Đây là Hồng Vân Lão Tổ, một trong Thất Sát của Hạo Thiên môn, cũng là đại năng Vô Cấu, nhưng bây giờ trong mắt Ninh Dạ, tu sĩ Vô Cấu cũng chẳng có gì to tát.

Phía bên phải là một người đầu có sừng, sau lưng là đuôi dài hình răng cưa, hốc mắt trống không, chính là Vô Mục thiên yêu.

Sau lưng Vô Mục Thiên Yêu còn có một người, là một gã cao lớn bụng to như Di Lặc, gương mặt mỉm cười.

Người này là Vân Hải Sơn Nhân, vốn là chưởng môn của một tiểu môn phái, nhưng trước đây không lâu mới gia nhập Long Dương phủ. Nghe nói để chứng minh lòng trung thành của mình, hắn đã tự tay diệt sạch môn phái của bản thân. Có điều nếu ngươi nói chuyện với hắn, hắn sẽ luôn “vâng vâng vâng” “được được được”, vì vậy có biệt danh là Hảo Hảo Sơn Nhân.

Hạo Thiên môn, Thái m môn, Long Dương phủ, thế lực ba phái đều có mặt, không cần hỏi cũng biết mục đích, chắc chắn là vì chuyện Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh.

Năm xưa Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh đắc tội với không ít người trong các môn phái, hầu hết các môn phái đều không bỏ qua. Nhưng khi phiền phức thật sự ập tới, đầu tiên lại chính là đồng minh. Thật ra môn phái đối địch lại không để ý tới chuyện này.

Đằng nào chẳng là kẻ thù, đằng nào chẳng khai chiến rồi, thêm một kết thúc với bớt một kẻ thù có quan trọng mấy đâu.

Vì vậy đối tượng cần trả lời trong chuyện Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh thật ra là liên minh ba phái.

Lúc này Vô Mục Thiên Yêu đã lên tiếng trước: “Hà chưởng giáo đâu? Vì sao hắn không ra mặt mà để cho thằng nhóc miệng còn hơi sữa nhà ngươi ra xử lý?”

Ninh Dạ cười nói: “Tuy thời gian tu tiên của Ninh Dạ còn ngắn, nhưng bây giờ đã là Thiên Cương trong thần cung, xét theo địa vị là ngang hàng với lão tổ. Lão tổ nói vậy, về lý là không hợp.”

Vô Mục Thiên Yêu hừ một tiếng: “Vấn đề là ngươi có thể đưa ra quyết định không?”

“Thế thì phải xem là quyết định gì.”

“Đương nhiên là giao Huyết Quỳ Tử ra. Năm xưa tên chó má ấy giết chết sư huynh của ta, Hắc Bạch thần cung lại giấu giếm hắn, cách làm đó đâu phải hành động của đồng minh.”

Ninh Dạ vẫn ung dung cầm chén trà lên, giả vờ giả vịt gạt nắp trà mấy cái, làm màu làm mè.

Năm xưa y là người đứng dưới điện, người khác ở trên, người khác ngồi quát hỏi, đãi ngộ tốt nhất với hắn là đứng nghe hỏi. Bây giờ y đắc thế, tuy nhắc nhở bản thân đừng nên kiêu ngạo nhưng vẫn phải làm màu.

Vừa thản nhiên uống trà, vừa thuận miệng nói: “Năm xưa Huyết Quỳ Tử xuất thân ma môn, nếu nói giết người thì đúng là giết không ít. Sau đó hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, buông bỏ đồ đao rồi, sao các vị cứ bức ép như vậy? Hơn nữa người tu tiên chúng ta, trên tay ai mà chẳng có chút sát nghiệt?”

Vô Mục Thiên Yêu hừ một tiếng nói: “Thế cũng phải xem người bị giết là ai? Huyết Quỳ Tử gây sát nghiệt quá nặng, Trước sau đã tàn sát một trăm hai mươi tư đệ tử của Thái m môn ta, trong đó còn có cả hai vị sư thúc của ta, thù này không đội trời chung.”

“Một trăm hai mươi tư mà cũng là nhiều?” Ninh Dạ coi thường: ” Năm xưa môn hạ của Thái m môn, Huyết Nguyên Thiên Yêu vì tu huyết sát, đồ sát dân chúng một trấn. Nếu ta nhớ không nhầm, hình như trấn đó nằm trong địa phần Mặc Châu ta đúng không?”