← Quay lại trang sách

Chương 979 Dị tượng của người đá

“Còn có gì nữa? Đương nhiên là lại gây chiến rồi, thế nhưng lần này Hắc Bạch thần cung các ngươi phải đánh trận đầu!” Thiết Vương đã cười ha hả.

Tốt lắm!

Ninh Dạ lẳng lặng búng tay một cái.

Thiết Vương đột nhiên giật mình, tâm trạng nóng nảy lập tức ổn định lại.

Sau đó hắn biến sắc: “Vừa rồi ta cái gì ấy nhỉ?”

“Nói cái Mộc Khôi tông nên nói!” Ninh Dạ đã vung lưỡi hái Tử Thần.

Lần này y dùng toàn lực.

Thiên Sát đao!

Xoạt!

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời!

Thanh Huyền thiên.

Hà Sinh Mặc ngồi trước một quyển sách cổ, chậm rãi đọc.

Quyển sách cổ đó không ngừng hiện lên những phù văn kỳ lạ, lúc sáng lúc tối giữa không trung, như pháo hoa nở rộ.

Còn Ninh Dạ ngồi bên dưới hắn, nhìn hắn mà không hề nhúc nhích.

Một lát sau.

Hà Sinh Mặc gấp sách lại, không ngờ tiếp đó toàn bộ Thanh Huyền thiên lại nổ vang.

Hà Sinh Mặc lắc đầu: “Già rồi, xem sách cũng không nổi nữa.”

Ninh Dạ cười nói: “Huyền Thiên sách là thượng cổ thần thư, chưởng giáo xem suốt ba canh giờ, Dạ cũng cực kỳ hâm mộ.”

Huyền Thiên sách là một trong những thần khí trấn cung của Hắc Bạch thần cung, dị bảo đại đạo. Nó và Hắc Bạch kỳ cùng được gọi là thần vật trấn phái, chẳng qua tác dụng giới hạn trong chuyện tu hành.

Sách này quá huyền ảo, là một món thần vật thượng cổ chân chính, chuyên tu nguyên thần, nhưng khi tu hành phải chịu áp lực cực lớn.

Ninh Dạ cũng từng thử, kết quả lần đầu tiên chỉ chịu được trong thời gian một nén nhang là nguyên thần đã trọng thương.

Bây giờ giờ Hà Sinh Mặc đã có thể chịu được tới ba canh giờ, có thể thấy thực lực của hắn mạnh mẽ ra sao.

Hà Sinh Mặc chẳng hề để ý, chỉ nói: “Đã bắt Thiết Vương rồi?”

“Vâng.”

“Ghi chép lại chưa?”

“Vâng.”

“Tốt lắm.” Hà Sinh Mặc trầm tư một chút rồi nói: “Thái Âm môn có ý kiến với chúng ta cũng không có gì lạ. Dù sao khi đó ngươi ép bọn họ cúi đầu. Đông Phong quan... không ngờ bọn họ lại đem Đông Phong quan ra giao dịch.”

Chuyện Đông Phong quan, Hà Sinh Mặc đã biết.

Đương nhiên là Ninh Dạ nói cho hắn, lời lẽ thì là bản thân tự tra ra, Thái Âm môn dùng Đông Phong quan trao đổi với Vân Tuyệt môn, nửa đoạn sau thì đương nhiên y không nói.

Sau khi biết chuyện này, đương nhiên Hà Sinh Mặc cũng cực kỳ căm tức, nhưng ván đã đóng thuyền, lại thêm tình huống lúc đó nguy cấp, đành ngầm thừa nhận.

Vì vậy theo Hà Sinh Mặc, đám người Vân Tuyệt môn có lỗi với chúng ta, thế mà còn mặt mũi đi bất mãn với chúng ta?

Thói đời điên đảo à?

Tuy Hắc Bạch thần cung đổi trắng thay đen thành quen rồi, nhưng tự mình đổi thì là hợp lý, người khác đổi thì rất bất hợp lý, dù sao chúng ta là Hắc Bạch thần cung, đổi trắng thay đen là thiên phú của chúng ta.

Ninh Dạ nói: “Thiết Vương bị lão già thần bí kia ảnh hưởng, vốn ta có thể khiến hắn tỉnh táo lại, nhưng nghĩ tới vấn đề Thái Âm môn, cảm thấy hay là cứ để hắn gây chuyện thì hơn.”

Ninh Dạ không giấu Hà Sinh Mặc chuyện lần này, hầu như biết gì nói nấy.

Hà Sinh Mặc rất hài lòng: “Ngươi làm rất đúng, bây giờ có Thiết Vương trên tay, Thái Âm môn đã thành bị động, đến lúc đó phải trò chuyện với bọn họ một phen.”

“Đúng vậy.” Ninh Dạ nở nụ cười tà ác.

Tuy Thiết Vương bị lợi dụng nhưng Ninh Dạ lại không định nói ra, tên này nhất định phải gánh tội rồi, cụ thể ra sao thì Ninh Dạ còn chưa nghĩ ra, dù sao vẫn còn chuyện lão già kia cần xử lý.

Hà Sinh Mặc đã nói: “Thiết Vương coi như thành quả bất ngờ, lão già kia mới là vấn đề lớn. Người này còn có thể ảnh hưởng tới cả tu sĩ Vô Cấu, còn có năng lực điểm hóa vật chết, tâm cơ lại thâm trầm như vậy, xem ra có liên quan rất lớn tới Thánh Nhân. Ngươi nói xem... Liệu có thể là Thánh Nhân kia chưa chết, chuyển thế tái sinh không?”

Ninh Dạ nhìn nguyên thần trong ngọn lửa: “Nguyên thần vẫn còn, theo lý thuyết thì không thể chuyển thế được. Nhưng cảnh giới Thánh Nhân huyền ảo khó lường, nếu chỉ phân ra một luồng ý thức chuyển thế tái sinh, không khéo cũng được. Nhưng sáu ngàn năm qua không hề xuất hiện, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, đúng là có gì đó kỳ lạ.”

Nói thì nói vậy, nhưng y lại nghĩ tới dị động của bàn xoay năm năm trước.

Liệu có phải liên quan tới nó không?

Thế mới nói, tất cả đều có mối liên hệ nhân quả.

Hà Sinh Mặc gật đầu: “Lag kia chạy rồi, có cách nào tìm ra hắn không?”

Lần này Ninh Dạ lộ vẻ khó xử; “Khó, lão già này xảo trá dị thường. Từ những gì hắn chuẩn bị có thể thấy tuyệt đối không phải loại dễ lừa.”

“Nhưng mục đích của hắn là nguyên thần Thánh Nhân, mục tiêu này rất rõ ràng.” Hà Sinh Mặc khó hiểu.

Xì, cái này thì có gì hữu dụng?

Năm xưa mục tiêu của Bạch Vũ là báo thù, cũng rất rõ ràng, nhưng sau đó thì sao? Chẳng phải ông đây vẫn lên làm đại điện chủ của ngươi à?”