Chương 1031 Thiên đạo ngũ hành 1
Từ một thân thể đột nhiên hóa thành trăm ngàn cái, bay khắp bốn phương tám hướng. Ninh Dạ dùng thần thức kiểm tra mà không phân biệt nổi thật giả.
“Chậc chậc chậc! Lợi hại, lợi hại, thật quá lợi hại. Xem ra Nhàn Vân Lão Nhân này chính là nguyên thần hành thủy biến thành. Nước vốn không có hình dáng cố định, có thể hóa thân ngàn vạn. Nếu không phải ngươi nói cho ta, không khéo ta cũng bị hắn lừa.” Ninh Dạ vỗ tượng gỗ nói.
Công Tôn Điệp cũng căng thẳng hẳn lên: “Lão già này rõ lắm thủ đoạn xảo quyệt, ngay cả chúng ta cũng không nhận ra đâu là chân thân của hắn, thế thì làm sao mà đuổi được?”
Ninh Dạ lại rất bình tĩnh: “Sao phải vội? Nếu cách này của hắn hữu hiệu, hắn đã dùng từ lâu rồi, việc gì phải đợi tới bây giờ? Thủy giỏi về biến hóa chứ tốc độ thì chỉ có hạn, bất cứ đại thần thông nào cũng có thể tiêu diệt phân thân vô tận của hắn. Đám phân thân này vừa là giả thân cũng vừa là chân thân. Chỉ cần một thân thể không bị diệt trừ là hắn có thể đào tẩu. Lúc trước không có cơ hội, bây giờ hắn mượn Vạn Tượng Kiệt Thạch trận kéo dài thời gian, giúp thân giả có thể trốn thoát, như vậy mới an toàn.”
“Hóa ra là thế. Vậy thì tìm như thế nào?” Công Tôn Điệp thấy Ninh Dạ bình tĩnh, trong lòng cũng có chỗ dựa, bèn lên tiếng hỏi.
Ninh Dạ mỉm cười: “Nha đầu ngốc, sao phải đuổi? Thân giả thì khó tìm, nhưng tượng Thánh Nhân chỉ có một thôi.”
Đúng vậy!
Công Tôn Điệp vui mừng: “Đúng quá đúng quá, chỉ cần đuổi theo tượng Thánh Nhân là hắn không thể chạy thoát được. Nhưng...”
Sắc mặt cô lập tức sầm xuống: “Thế chẳng phải bọn Kim Thế Chung cũng đuổi được?”
“Nếu họ có bản lĩnh đó thì đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi tới bây giờ. Nhưng bọn họ đuổi lâu như vậy, không khéo cũng dùng thủ đoạn gì. Thôi vậy thôi vậy, vẫn phải ra tay một chút, chặt đứt hoàn toàn hy vọng của bọn họ, cũng tránh xảy ra bất trắc.” Nói xong Ninh Dạ giơ ngón tay ấn xuống, phát động Vạn Tượng đồ, ảo ảnh che phủ, khí tức hỗn loạn.
Lần này thì đám người Kim Thế Chung đã thành con ruồi không đầu, không cách nào truy tìm Nhàn Vân.
“Phù! Cuối cùng cũng thoát rồi!”
Trong vùng sơn dã xa xa, một bóng người ầm ầm hạ xuống núi, khiến rừng cây rơi rụng.
Nhàn Vân Lão Nhân rên một tiếng, cho dù lúc này lão mất một tay một chân nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng.
Có thể dùng tu vi Vạn Pháp trốn thoát khỏi truy kích của cả đám đại năng Niết Bàn, cũng có thể coi là vinh quang.
Nhưng phải trả giá quá thảm.
Phải biết vừa rồi lão phải trả bằng tinh huyết, tức là không chỉ đơn thuần khôi phục tay chân. Không có mười năm ngưng tụ lại tinh hoa, e rằng khó mà khôi phục được.
Kim Thế Chung chết tiệt, Ninh Dạ chết tiệt!
Lão phu ghi nhớ mối thù hôm nay rồi, thể nào tương lai cũng có ngày tới tính sổ.
Lão thầm tức giận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc.
Sao lại trùng hợp như vậy được, trên đường đào tẩu của mình lại xuất hiện Vạn Tượng Kiệt Thạch trận?
Càng trùng hợp hơn nữa là trận pháp này vốn là vô chủ, mình cướp đoạt đại trận mà không gặp bất cứ phản kháng nào.
Chuyện này quá quỷ dị.
Không đúng!
Trong lòng Nhàn Vân Lão Nhân bỗng có cảm thấy cảnh giác mãnh liệt.
Lúc chạy trốn căng thẳng, không kịp suy nghĩ, bây giờ càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lại nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy bóng cây tầng tầng, như đâu đâu cũng là mai phục, cành cây ngọn cỏ cũng thấy sợ.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, lóp ngóp bò dậy định đi khỏi.
Đột nhiên sau lưng có giọng nói vang lên: “Đã mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi, sao phải chạy nữa cho tốn sức lực."
Nhàn Vân Lão Nhân trong lòng run rẩy, quay lại nhìn.
Chỉ thấy Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Tân Tiểu Diệp, bốn người đang đứng phía sau.
“Ninh Dạ! Quả nhiên là ngươi!” Nhàn Vân Lão Nhân hung hăng nói: “Hay cho chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi! Nhưng ngươi đừng tưởng mình thắng chắc rồi, chịu chết đi, Tuyệt Thần Thiên Sát chú!”
Nói xong lão già giơ cao tay, trên tay xuất hiện lượng lớn thần quang.
Ninh Dạ vẫn không nhúc nhích.
Lão già thầm kinh hãi: “Tuyệt Thần Thiên Sát chú của ta có uy lực vô cùng vô tận, là do thánh nhân để lại, một khi trúng chiêu, nguyên thần tiêu tán!”
Ninh Dạ à một tiếng: “Thế ngươi dùng đi cho ta xem thử.”
Lão già ngơ ngác nhìn y, đột nhiên quỳ sụp xuống đất khóc lóc thảm thiết: “Xem như ngươi lợi hại, lão phu xin nhận thua. Ta vốn là một ý niệm của nguyên thần thánh nhân tách ra, giờ ngươi chỉ cần luyện hóa ta là có thể thu hồi nguyên thần thánh nhân, vu vi cảnh giới thứ bảy cũng thuộc về ngươi!”
Ninh Dạ vui vẻ: “Biểu diễn xuất sắc, cũng là một diễn viên hiếm có, tiếc là sinh không gặp thời, đến nhầm thời đại.”
Trì Vãn Ngưng cũng mỉm cười nói: “Muốn luyện hóa cũng là ta luyện hóa, đường đường quái vật hệ thủy, cũng coi là kỳ trân khó kiếm.”