Chương 1125 Không ai không dạy 2
Trong mắt những tu sĩ cảnh giới Tiêu Dao, Thiên Cảnh Thần Kiếm chỉ là “tạm được”.
Cũng khiến các đệ tử Cảnh gia bị đả kích trầm trọng.
Bọn họ cũng từng phẫn nộ, cũng từng ra tay chiến đấu.
Nhưng hiện thực lại vô tình cho họ thêm một cái bạt tai.
Hầu như mỗi tu sĩ Tiêu Dao đều có thể dễ dàng khiêu chiến vượt cấp.
Vạn Pháp thắng Vô Cấu, Vô Cấu đánh Niết Bàn, đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường.
Còn có kẻ thiên phú xuất sắc, thậm chí mới là Vô Cấu mà dám khiêu chiến nhiều vị Niết Bàn.
Thời gian nửa năm, đệ tử Cảnh gia và tu sĩ Tiêu Dao đã xảy ra vài chục đợt xung đột.
Có thua, có thắng.
Nhưng tất cả chiến thắng đều chỉ theo một cách - dựa vào số lượng thủ thắng.
Cảnh gia nắm giữ hơn ngàn đại lão Niết Bàn, ỷ lớn ép nhỏ không được, cuối cùng là cậy đông đánh ít, thường còn không giữ được đối thủ. Đối với tất cả mọi người trong Cảnh gia, đây là đả kích trầm trọng về mặt tâm linh.
Cũng khiến cho phía sau những đợt tập luyện hoa lệ là tâm linh mất mát khó tả.
Cũng may những gia tộc khác cũng tương tự như vậy, ai ai cũng thấy gian nan.
Thời khắc này các đệ tử đang tập luyện, chỉ thấy phía xa có một bóng người bay tới, miệng hô to: “Gia chủ, gia chủ! Không tốt rồi, không tốt rồi!”
Tổ Tiên đường.
Cảnh Hoành Nghiệp đứng trước đường, phía sau là vô số tiên tổ Cảnh gia.
Lượng tiên tổ quá nhiều, chỉ riêng bài vị đã xếp chi chít tới hàng ngàn, trên mỗi cái còn có hương nến, khiến Tổ Tiên đường rực rỡ như biển sao.
Dưới ánh sao lóng lánh đó, Cảnh Hoành Nghiệp đọc tin tức trong tay, sắc mặt âm trầm nói: “Thiên Cơ giáo... không ai không dạy... giọng điệu lớn lối quá nhỉ. Nói vậy thì đám tu sĩ Tiêu Dao kia đều là đệ tử của Thiên Cơ giáo này?”
“Chắc là như vậy.”
Một lão già tóc bạc cách Cảnh Hoành Nghiệp gần nhất nói.
Bên dưới Cảnh Hoành Nghiệp là hai hàng người, hơn trăm vị trưởng lão, tất cả đều là tu sĩ Niết Bàn đỉnh phong, còn hiểu được một chút đạo ý, cũng coi là tu sĩ Tiêu Dao.
Đây cũng là tiêu chuẩn được bước vào hội nghị ở Tổ Tiên đường.
Đối với Cảnh gia, hơn trăm Niết Bàn đỉnh phong cảnh giới Tiêu dao này điểm tự hào của bọn họ, nhưng so với Thiên Cơ thần giáo, bất cứ đệ tử nào cũng là tu sĩ Tiêu Dao, chút thành tích này thật không đáng nhắc tới.
“Giáo chủ là ai?” Cảnh Hoành Nghiệp hỏi.
“Nói là họ Ninh tên Dạ, theo truyền thuyết người này tinh thông âm dương hiểu sinh tử, một tay có thể phân trời đất thành trắng đen, một ý nghĩ có thể che cả càn khôn, khiển trời trăng ảm đạm, chúng sinh cúi đầu, lấy đầu từ cách xa vạn dặm, vì vậy có người gọi là Lưỡng Nghi Tiên Tôn.”
“Tinh thông âm dương hiểu sinh tử, một tay có thể phân trời đất thành trắng đen, một ý nghĩ có thể che cả càn khôn, khiển trời trăng ảm đạm, chúng sinh cúi đầu, lấy đầu từ cách xa vạn dặm? Khẩu khí lớn nhỉ?”
Bên dưới có vô số người xôn xao.
Tuy nói tiên nhân đa số chỉ thích khoe khoang, nhưng khoác loác như vậy đúng là hơi lớn.
Giọng điệu đó khác nào toàn bộ Thọ Quang giới đều nằm trong lòng bàn tay?
Nhân Hoàng còn chẳng lớn lối như vậy?
Cảnh Hoành Nghiệp cũng cả giận nói: “Hắn muốn khoác loác thế nào cũng không liên quan gì tới chúng ta, nhưng bây giờ khai tông lập phái, không ai không dạy, như vậy là lật đổ luân thường, từ nay trở đi thượng hạ bất phân. Nếu để những kẻ huyết mạch ti tiện kia cũng tu luyện tiên pháp, đạt được thần thông, tương lai chẳng hóa ra bò lên đầu chúng ta à?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Mọi người dồn dập gật đầu tán thành.
Ngươi thích khoác loác là chuyện của ngươi, thậm chí thực lực ngươi mạnh, có ngông cuồng một chút thì chúng ta cũng có thể nhịn, coi như không thấy. Nhưng bây giờ trật tự của thế giới đều bị ngươi đảo lộn, thế thì chúng ta làm sao nhịn nổi nữa.
Cảnh Hoành Nghiệp đã nói: “Chuyện này rất lớn, nhưng nếu Thiên Cơ giáo đã tuyên bố coi trời bằng vung như vậy, đó là ngang nhiên đắc tội với tất cả các gia tộc. Nếu đã thế, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Nếu là nửa năm trước, câu tiếp theo sẽ là ra lệnh phát động Cảnh gia, diệt Thiên Cơ giáo.
Khổ nỗi hắn may mắn, hay có thể nói là không may: ba tháng trước hắn gặp phải Tử Lão.
Khi đó hắn đang tu hành nơi thiên ngoại, vừa vặn Tử Lão bay tới.
Nhìn hắn một hồi, hỏi hắn có phải kẻ mạnh nhất Thọ Quang giới không? Cảnh Hoành Nghiệp vô thức gật đầu một cái, thế là Tử Lão ra tay với hắn.
Kết quả là bị đánh tơi bời.
Cũng may Tử Lão không muốn giết hắn, sau khi đánh xong còn bỏ lại một câu “Ờ, ngươi đúng là kẻ mạnh nhất mà ta từng thấy”, sau đó đi mất.
May thay đây là trận chiến ở thiên ngoại, không có ai khác thấy, Cảnh Hoành Nghiệp vẫn giữ được thể diện, thề sống chết gì cũng không nhắc lại chuyện này: đến bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc cái gã tự nhiên đánh hắn một trận là ai.