← Quay lại trang sách

Chương 1136 Có thương có lượng 1

Trước đây y di chuyển vạn dặm còn phải có cọc tiêu gì đó, bây giờ hoàn toàn không cần, mắt nhìn tới đâu là đi được tới đó.

Lại có tinh đồ, bây giờ theo lý thuyết y có thể một mình xuyên qua hư không, không cần Thiên Tằm, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn nó.

Nhưng đi như vậy quá cực khổ, không cách nào tu hành, lại không thể mang theo ai, thôi bỏ qua. Tối đa sau này bị người khác đánh vào hư không cũng không phải sợ, mình có thể tự bay về.

Phì, phì, ta nghĩ cái gì vậy?

Ta là người được khí vận thiên địa chú ý, sao lại có kết cục như vậy được?

❖ ❖ ❖

Thời gian mười hai năm chớp mắt là qua.

Trong mười hai năm này, tu sĩ Thiên Mệnh giáo cũng không rảnh rỗi - đúng, Thiên Cơ giáo đổi tên thành Thiên Mệnh giáo.

Tính toán thiên cơ sao bằng thuận theo thiên mệnh?

Đây coi như bản thăng cấp của Thiên Cơ.

Trong mười hai năm đó, tu sĩ Thiên Mệnh giáo ngoài vui chơi và tu hành hàng ngày ra, công việc chủ yếu là vận chuyển tài nguyên.

Lần này đúng là chuyển cả trời cả đất.

Để mở rộng Tri Vi giới, mọi người chăm chỉ khổ cực tiến hành một đợt vận chuyển lớn, dáng vẻ ngun ngút ý chí, làm việc với khí thế ngất trời, thề phải đào rỗng Thọ Quang giới.

Đối mặt với chuyện này tu sĩ Thọ Quang đồng thời giả bộ có mắt như mù, xem như ta không nhìn thấy.

Đánh không lại, làm được gì?

Đương nhiên dù thế nào cũng phải tìm một lý do, không phải chúng ta nhát gan.

Lý do tốt nhất là bản giới trở lại chính đạo thiên đạo, ai ai cũng có thể đạt tới Tiêu Dao, đây là công lao của Thiên Mệnh thần giáo. Người ta lập công lớn như vậy, chuyết chút tài nguyên có tính là gì.

Đương nhiên, điều kiện là không thấy bọn họ mang đi bao nhiêu.

Nhưng có lúc muốn không thấy cũng không được.

Từng ngọn núi biến mất, từng khu rừng trống rỗng, từng dòng sông khô cạn, từng linh tuyền héo rút.

Cảm giác như bị người ta moi tim, móc phổi, rút xương, hút tủy.

Sau đó lại chỉ có thể nói: Mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Cho nên khi kỳ hạn mười hai năm sắp hết, Thiên Mệnh thần giáo tuyên bố chuẩn bị rời khỏi, tất cả mọi người hoan hô tưng bừng.

Cảnh Hoành Nghiệp đã trở lại cảnh giới Vô Cấu, tự mình khoác áo quan đỏ, tay cầm huyết thư của vạn tu sĩ, hô to: “Đừng đi mà!”

Hắn tới Lưỡng Nghi đảo, cầu xin mọi người ở lại, dáng vẻ như các ngươi mà đi thì trời sập mất.

Ninh Dạ khéo léo từ chối vài lần, thấy hắn còn giả vờ giả vịt bèn nói một câu: “Thế thì chúng ta ở lại thêm một chút nhé?”

Cảnh Hoành Nghiệp run rẩy, vội vàng nói: “Thần giáo được thiên mệnh quy tụ, đâu thể ràng buộc trong tiểu giới được. Tuy chúng ta có lòng giữ khách, khổ nỗi thiên ý chỉ hướng, không thể cưỡng ép. Không còn được thượng tiên chỉ dẫn, tiếc lắm thay, đau xót lắm thay!”

Ninh Dạ không ngờ nổi Cảnh Hoành Nghiệp lại biết nịnh nọt tới vậy.

Trước đây tên này là lão đại của cả giới, xưa nay chỉ có người khác nịnh bợ hắn, lòng dạ cực kỳ cao xa.

Không ngờ phong thủy luân chuyển, tới phiên hắn cũng cực kỳ thuần thục.

Có lẽ mấy lời này đều là người khác nói với hắn lúc trước, giờ hắn đem ra dùng, không khéo còn chẳng thay đổi gì cả, cái gì mà Thọ Quang chí tôn, tộc tổ vô song mà cũng phun ra.

Tộc tổ cái mẹ nhà ngươi!

Tổ tông của các ngươi bị ta xử lý rồi.

Ninh Dạ cười híp mắt nói: “Đã biết thế thì đừng giữ lại nữa, giải tán đi!”

Cảnh Hoành Nghiệp chỉ sợ Ninh Dạ thật sự đổi ý, “Ở lại thêm mấy ngày, chuyển thêm một chút”, hoảng sợ tới mức vội vàng thi lễ rồi xin cáo lui.

Thế là mười ngày sau, sau khi đào sạch một chỗ phong thủy bảo địa, Thiên Mệnh thần giáo phi thăng tập thể.

Lần này nhân số còn đông hơn lúc trước: Thiên Mệnh thần giáo không ai không dạy, sau khi chính đạo trở về, đã tìm được không ít mầm mống tốt trong Thọ Quang giới. Tuy tu vi không đủ, nhưng tiềm lực rất tốt.

Đám người này ngưỡng mộ Thiên Mệnh thần giáo, lại khao khát được tới tinh không, đa số nguyện được đi theo, vì vậy nhân số trong Tri Vi giới tăng vọt, giờ đã lên tới năm vạn người.

Sau khi dẫn theo các tinh anh rời khỏi, bên dưới là vô số tu sĩ Thọ Quang giới vẫy tay đưa tiễn, còn có người đau đớn gào khóc, dáng vẻ như không nỡ từ biệt.

Nhưng sau khi mọi người biến mất trên tầng mây cương sát, tiếng hoan hô lập tức vang dội.

Quay đầu nhìn xuống dãy núi Tinh Lạc đã biến thành khe núi Tinh Lạc, lại dõi mắt nhìn cảnh loang lổ khắp nơi, ai nấy đau thấu tim gan.

Cái lũ đáng chém ngàn đao này, phong thủy bảo địa ở Trường Thanh giới bị đào tới chín phần mười, chẳng còn thứ gì tốt.

Bây giờ giới hạn tối đa của tiên giới khéo còn còn Niết Bàn sơ kỳ.

Dễ vào Tiêu Dao, khó tới đỉnh phong, cuối cùng không biết là phúc hay là họa.

Sau khi trở lại Thiên Tằm, mọi người tiếp tục xuất phát tới mục tiêu mới.