← Quay lại trang sách

Chương 1248 Xâm lấn 4

Thời khắc này hắn dứt khoát giơ tay lên, một luồng cát vàng cuốn tới, kéo dài tới phía sau.

Dã Không Tử nói: “Đây là thần thông của ta, cho dù Ninh Dạ có Cấm Tuyệt Cổ Côn cũng không thể phá nổi.”

Khoảnh khắc sau Ninh Dạ đã cười trầm trầm: “Thiên đường không lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Vạn Tiên minh, các ngươi thật sự nghĩ là con đường phán quyết của ta dễ đi như vậy sao? Thế thì để các ngươi mở mang kiến thức. Lên nào, Thái Dương Luân Bàn!”

Sau tiếng hô của y, chỉ thấy trên đỉnh đầu mỗi bức tượng đá đều có một cái khay vàng kim khổng lồ bay lên.

Cái khay này vừa xuất hiện đã hấp thu ánh trăng, tỏa hào quang, đan xen trên trời, hình thành từng lưỡi liềm.

Chính là thể hiện của Đoạn Long đài và Quang đạo kết hợp!

Điểm cường đại nhất của Đoạn Long đài là không gì không phá, điểm yếu lớn nhất là tốc độ chậm, còn Quang đạo thì hoàn toàn ngược lại.

Khi hai bên kết hợp sẽ tạo thành một đạo trận khủng khiếp.

Ninh Dạ đặt tên nó là Thái Dương Luân Bàn, xem như trò nghịch của y, nhưng uy lực hoàn toàn không nhỏ.

Khi từng lưỡi liềm ánh sáng xuất hiện trên con đường phán quyết, Dã Không Tử cũng ý thức được không đúng, bây giờ mới là lúc Ninh Dạ thi triển bản lãnh thật sự, lúc trước chỉ là món khai vị.

Hắn không hề do dự, trực tiếp thi triển một bảo vật, tỏa hào quang, bảo hộ bản thân.

Không chỉ có hắn, tất cả tu sĩ đều dồn dập lấy bảo vật hộ thân ra.

Thế là trên bầu trời xuất hiện xuất hiện một khoảng không hỗn loạn, chỉ thấy vô số đao quang chém xuống.

Khác với công kích như gió thổi mây bay lúc trước, giờ phút này uy lực của quang trảm tăng cao, khi lưỡi hái chém xuống, các tu sĩ phát hiện hào quang mà pháp bảo phòng ngự của mình thi triển không thể gánh vách nổi.

Chỉ trong chớp mắt đao quang vô tận đã chém xuống, thể hiện uy lực thật sự của một đại trận.

Ngay cả Dã Không Tử cũng kinh hãi, công kích sắc bén như vậy, sao Ninh Dạ không dùng từ sớm?

Đúng rồi.

Hắn đột nhiên hiểu ra, nếu y sử dụng ngay từ đầu, chắc chắn bọn họ sẽ không đi sâu như vậy.

Ninh Dạ cố ý cho bọn họ vào, tới nửa đường mới công kích, bây giờ bất luận bọn họ đi vào hay đi ra cũng là con đường chết.

Tên khốn kiếp này định thả lưới bắt gọn bọn họ!

Sau khi nhận ra không tốt, Dã Không Tử cũng là loại hung hãn, hô to: “Ninh Dạ lợi dụng đạo về phán quyết để cân bằng hai bên, nơi này không có lực lượng bảo hộ, chỉ có lực lượng công kích, do đó mới có công kích cường đại như vậy. Mọi người theo ta, xông vào trong! Chỉ cần giết vào trong đảo, kẻ thắng sẽ là chúng ta!"

“Giết vào trong!” Tất cả tu sĩ hô to.

Không thể không nói, ánh mắt của Dã Không Tử rất chuẩn ác, về bản chất trận pháp của Ninh Dạ không phải trận pháp phòng ngự mà là trong giết chóc.

Vì vậy chỉ cần giết vào, cửa trên đảo mở rộng, nguy cơ cũng được hóa giải.

Nhưng vấn đề là, có dễ vậy không?

Dưới lực lượng cân bằng của Phán Quyết đạo, các tu sĩ không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ với tốc độ của người thường, mà nghênh đón bọn họ là cơn mưa ánh sáng hung hãn không ngừng.

Ninh Dạ ngồi chính giữa, nhìn cảnh này qua một tấm gương cổ đồng thau, cười nói: “Không tệ, trò chơi phòng thủ bản tiên giới... Ta thích.”

Trên Hành Lang Phán Quyết, một loạt tu sĩ đang gánh chịu “Thái Dương Luân Bàn”, cố gắng đi tới.

Mặt đất như đầm lầy, hạn chế tốc độ hành động của bọn họ, nhưng cũng may không hạn chế bọn họ xuất thủ.

Từng luồng tiên pháp bảo hộ ra sức chống đỡ, cũng không ngừng phản kích.

Bọn họ nhanh chóng phát hiện, tuy công kích của tượng đá khá mạnh nhưng bản thân lại rất yếu ớt, mà chỉ cần tượng đá bị phá vỡ, Thái Dương Luân Bàn cũng tạm thời biến mất, mãi tới khi tượng đá xuất hiện trở lại, Thái Dương Luân Bàn cũng xuất hiện.

Chuyện này khiến mọi người đều cho rằng mình đã tìm được sơ hở của cách phòng ngự này, điên cuồng công kích.

Do đó chiến đấu biến thành tình hình công chọi công cuồng bạo, mà tu sĩ phòng thủ của Cực Chiến đạo cũng mượn tượng đá yểm hộ không ngừng ra tay. So với công kích của Thái Dương Luân Bàn, công kích của tu sĩ phòng ngự trong Cực Quang đảo càng quỷ quyệt, biến hóa đa đoan.

Nếu nói lưỡi liềm ánh sáng của của Thái Dương Luân Bàn chỉ là sóng biển, thế thì đám tu sĩ này chính là cá mập không ngừng tiến lên trong sóng biển, sẵn sàng săn bắt đám tu sĩ kia.

Nhưng dẫu sao nhân lực cũng chỉ có hạn, trong tình huống có chuẩn bị, hiệu suất giết chóc của bọn họ cũng không cao.

Thời khắc này đám người tiến thẳng tới, từ trước tới sau có tổng cộng ba trăm tu sĩ, mới chết hơn mười người, chút tổn thất đó vẫn trong giới hạn chịu đựng của Vạn Tiên minh.

Dã Không Tử còn cười ha hả: “Có hoa không quả, chỉ đến vậy thôi! Mọi người tập trung sức lực vào, chẳng bao lâu nữa là tới khu vực nội đảo rồi.”