Chương 1276 Phát triển 1
“Chẳng qua ngươi chưa tới bước đó mà thôi.” Ninh Dạ nói.
Tiền tài do vay mượn vẫn chưa tới mức tùy tiện tính toán sổ sách, chỉ có người tích lũy lượng lớn khí vận thiên đạo như Ninh Dạ mới coi là khách hàng lớn, tùy ý sử dụng và xem sét, thậm chí còn có “cơ cấu” chủ động đưa tin tức tốt cho... có giá trị thì mới có đầu tư.
Điểm khác biệt duy nhất so với hiện thế là chỉ dẫn của thiên đạo không có cạm bẫy.
Phong Vân Liệt nghe được ý của y: “Ngươi cũng là người được khí vận ưu ái?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Mỗi thiên tài đều là người được khí vận ưu ái.”
Nói vậy cũng không sai, chẳng qua cáo cao có thấp mà thôi.
Còn Ninh Dạ, hiển nhiên y là loại cao nhất.
Phong Vân Liệt hỏi: “Ngươi biết thiên đạo quy tụ, khí vận ra sao không?”
“Biết một chút.”
“Thế ngươi có thể xem giúp ta được không?” Phong Vân Liệt đột nhiên nói.
Ninh Dạ sửng sốt.
Hắn tới để giết Phong Vân Liệt, không ngờ Phong Vân Liệt lại yêu cầu như vậy.
Phong Vân Liệt đã nói: “Ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng ta không biết ta đang gánh nợ như thế nào, phải trả bao lâu, phải bị trách phạt như thế nào. Ta chỉ muốn chết cho rõ ràng.”
Lúc hắn nói câu này đã mang vẻ tuyệt vọng, một chút ước ao, giọng điệu thành khẩn, không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ gật đầu: “Được, để ta xem giúp ngươi.”
Nói đoạn, y giơ ngón tay đặt lên trán Phong Vân Liệt.
Quả nhiên Phong Vân Liệt không phản kháng, để mặc Ninh Dạ xâm chiếm tâm thần, tìm tòi nguyên thần.
Đến lúc xem thử, Ninh Dạ mới giật mình.
Y chậm rãi thu ngón tay: “Ngươi sử dụng thuốc này ba lần, nhưng thời gian vừa qua không có một chiến tích nào. Lần đầu tiên ngươi phải trải qua nỗi khổ nhân gian trong tam sinh tam thế, mỗi lần đều phải chịu đủ mọi loại dằn vặt mà chết. Lần thứ hai ngươi phải trải qua nỗi khổ luân hồi hai mươi kiếp, trong đó phân nửa là trâu bò lợn. Lần thứ ba ngươi phải trải qua đau đớn trăm kiếp, chịu phạt vạn năm, bất cứ giới hạn nào chưa đạt tới là tiếp tục phải chịu thiên khiển, thân là phàm nhân thì chịu nước sôi lửa bỏng, thân là súc vật thì đao chém lửa thiêu. Mà mỗi kiếp, trước khi tử vong ngươi sẽ nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước, biết là tự mình gây nghiệt.”
Nghe Ninh Dạ nói vậy, Phong Vân Liệt cũng không mấy ngạc nhiên.
Hắn cười khổ: “Quả thế... quả nhiên là thế... Ta biết ngay mà, ta quá tham lam nhưng không có bản lĩnh gì, chỉ muốn hoành hành trong đất trời nhưng cuối cùng vì phúc của kiếp này mà nhận nỗi khổ trăm kiếp vạn năm. Đây chính là báo ứng, báo ứng mà tự ta chuốc lấy!”
Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Ngươi cảm thấy thế chứ thiên đạo chưa chắc đã thỏa mãn.”
“Cái gì?” Phong Vân Liệt không hiểu.
Ninh Dạ nói: “Trời ban ân sủng, ngươi lại không biết quý trọng, cuối cùng chấp nhận chịu phạt trả lại. Nhưng đối với thiên đạo, đó đâu phải thứ thiên đạo cần?”
Tuy thiên đạo không phải ngân hàng nhưng xét theo ý nghĩa nào đó cũng tương tự: Ngân hàng không thể chấp nhân nợ xấu, bỏ tù nhà ngươi không bằng nhà ngươi trả tiền.
Chỉ tiếc loại thần dược Ước Nguyên như Trộm Thiên Cơ này cũng giống hối lộ giám đốc ngân hàng, luồn cúi đi cửa sau, khó mà tránh được nợ xấu.
Kết quả là cho dù có bị thiên phạt vạn kiếp thì đã sao?
Không đòi lại được thì vẫn là không đòi lại được.
Lãng phí thiên quyến, tức là tiêu hao, thiên ý cũng sẽ tức giận.
Nghĩ đến đây, Ninh Dạ đột nhiên nói: “Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”
“Cái gì?” Phong Vân Liệt kinh ngạc.
Ninh Dạ nói: “Từ nay trở đi làm thuộc hạ của ta, ta có thể giúp ngươi trả hết nợ nần trong lúc sinh thời.”
“Ngươi nói thật không?” Phong Vân Liệt kinh ngạc ngồi bật dậy.
Sau đó hắn thấy từng đóa thiên hoa từ trên không trung hạ xuống, xung quanh tỏa hương, loáng thoáng có âm thanh vang vọng.
Thiên ân cuồn cuộn!
Giọng nói của Ninh Dạ bồng bềnh như u hồn: “Giúp ngươi trả nợ cũng là giúp thiên đạo. Ngươi trả nợ của ngươi, ta cũng được thiên ân. Nếu ngươi không biết điều, làm chuyện phản bội, thiên ân của ta sẽ không mất, còn ngươi... đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu lên được!”
Khi Ninh Dạ dẫn Phong Vân Liệt trở về, ai nấy trợn tròn hai mắt.
Nhạc Tâm La nói luôn: “Ta tưởng ngươi đi giết hắn? ’
“Vốn định thế, nhưng xem ra ta khá may mắn.” Ninh Dạ cười nói.
“Cút mẹ cái may mắn của ngươi đi, cẩn thận cái gã gian xảo này phản bội.” Nhạc Tâm La lập tức tóm lấy Phong Vân Liệt, kiểm tra thân thể hắn: “Ngươi dùng cấm chế gì đấy? Hắn là Niết Bàn, một khi khôi phục tu vi thì thủ pháp cấm chế của ngươi chưa chắc đã... Ơ?”
Nhạc Tâm La kinh hãi tới mức trái tim giật thót lên cổ: “Không có cấm chế?”
Phong Vân Liệt cười khổ: “Nhạc tiên tử, bây giờ Phong Vân Liệt ta thật lòng quy thuận Ninh Dạ huynh đệ, tôn người làm chủ. Tiên tử không cần lo lắng, trước khi về Ninh Dạ huynh đệ đã loại trừ ma tính của ta, tu vi pháp lực của ta cũng khôi phục không ít. Nếu ta muốn phản bội, vừa rồi lúc trên đường đã làm rồi. ’