← Quay lại trang sách

Chương 1326 Nuôi trâu 2

Chính vì vậy, Lâm Mặc không coi trọng cách làm này, ngược lại trước khi Ninh Dạ bắt được bọn họ, bọn họ vạch trần rất có thể sẽ khiến bản thân bại lộ: Đằng nào thì thân phận Ninh Dạ cũng bị vạch trần rồi, thì thì mọi người cùng bại lộ thôi.

Để xem ta xui xẻo hay các ngươi xui xẻo hơn.

Sau khi hiểu được điều này, bốn ma đầu còn lại cũng thấy bất đắc dĩ.

Nữ tu kia đã nói: “Tức là cuối cùng vẫn không làm gì được hắn à?”

“Cái này thì chưa chắc.” Lâm Mặc lạnh lùng nói: “Biết tới sự tồn tại của kẻ địch vẫn tốt hơn là không biết. Nếu Ninh Dạ không nhân cơ hội này đối phó với chúng ta, thế thì tạm thời ta cứ coi như hắn không biết là được.”

“Ý ngươi là tiếp tục kế hoạch ban đầu?” Lão đại đầu sư tử hỏi.

Lâm Mặc lắc đầu: “Ma đạo ở nơi này không mạnh, có Cửu Thánh ở trên, kiềm chế quá nặng tay. Tuy Ma Tổ xâm lấn, lan tỏa Kim đạo, nhưng cuối cùng vẫn không chống nổi huy hoàng của Cửu Thánh. E là kế hoạch ban đầu phải sửa đổi.”

Gã đầu sư tử kinh hãi: “Kế hoạch mà Chúa Tể đưa ra, đâu dễ gì sửa đổi...”

Lâm Mặc đã nói: “Vì vậy ta phải bàn luận với Chúa Tể một chút. Bố trí Ma Đàn đi.”

“Ma Đàn mà mở, Vô Gian trận cũng không giấu được.”

“Khi cần từ bỏ thì nên từ bỏ.” Lâm Mặc lạnh lùng đáp lời: “Cùng lắm lại tốn mười năm, bố trí cấm địa khác.”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đành đồng ý.

Trên bầu trời cách Yên La hạp ba ngàn dặm.

Ninh Dạ nằm trên áng mây, chán nản vô vị đếm mây nơi chân trời.

Một lát sau, Công Tôn Điệp bay tới, chui vào lòng Ninh Dạ: “Chàng nhàn nhã quá nhỉ.”

Ninh Dạ mỉm cười vuốt ve mái tóc cô: “Hết cách rồi, một lũ người dán mắt vào ta, nếu ta tới quá gần lại thành nhắc nhở bọn họ. Nói đi, tình huống ra sao?”

“Có năm tên đến đó.” Công Tôn Điệp vừa đáp vừa giơ nắm tay đấm bùm bụp lên ngực Ninh Dạ.

“Năm tên nào? Tức là lão bạch tuộc kia không đến? Ừm, chắc là ý của Tử Diệp hả? Tên này luôn xảo trá cẩn thận.” Ninh Dạ cười nói.

Nhiều năm giao chiến với thất đại ma đầu trên Nguyên Ma giới, đôi bên cũng coi như biết hết gốc rễ của nhau.

Trong thất đại ma đầu thì Tử Diệp Ma là gian xảo nhất, quỷ kế đa đoan, thậm chí có mấy lần Ninh Dạ cũng phải chịu thiệt dưới tay hắn, có thể nói hắn là một trong số ít những kẻ có thể tính toán Ninh Dạ.

“Ừm, có lẽ vậy.” Công Tôn Điệp lười suy nghĩ mấy vấn đề này: “Tên kia đi vào cuối cùng, hình dạng là thiếu niên tuấn lãng, trong thất đại ma đầu thì hắn giả bộ giỏi nhất.”

Trước mắt Công Tôn Điệp còn chưa thể nhìn ra lai lịch hóa thân của thất ma, nhưng hai bên quen thuộc với nhau nên cũng có thể căn cứ theo một số hành động để đưa ra phân tích.

Lúc này cô lại nói: “Hắn đi vào đó được khoảng hai tuần hương, sơn cốc bắt đầu xuất hiện chấn động ma khí, ngay cả cấm chế trong núi cũng không che giấu được. Nếu cấm chế nơi đó đúng như suy đoán của chàng, thế thì e là chấn động này là một khe hở khác vừa mở ra.”

“Mở khe hở không đáng để bọn chúng bại lộ sào huyệt. Ta thấy chấn động này không phải khe hở mà là đưa ý thức của một tên lớn hơn đi qua.”

“Lớn cỡ nào?”

“Bàn Xà.”

Công Tôn Điệp giật bắn mình, lè lưỡi nói: “Chúa Tể cấp tám?”

“Ừ, đương nhiên rồi, không phải đi tới nơi đây mà là để bàn bạc với bọn chúng. Chuyện này chứng tỏ bọn chúng đã xác nhận thân phận của ta, thậm chí đoán được địa điểm đó có thể đã bại lộ, cho nên mới không tiếc mọi giá liên hệ với Bàn Xà.” Ninh Dạ cười nói.

Tử Diệp hiểu rõ Ninh Dạ, nhưng Ninh Dạ cũng hiểu rõ Tử Diệp, vì vậy có một số chuyện chỉ cần tưởng tượng chút thôi là hiểu.

Công Tôn Điệp lắc đầu nói: “Ta không hiểu, nếu chàng đã bại lộ còn mấy tên kia lại đang đề phòng, rất có thể chúng ta sẽ không tìm được tên ma đầu bạch tuộc nữa. Nếu đã thế, sao không lập tức ra tay bắt lấy bọn chúng? Tốt xấu gì cũng là một công lao với thiên đạo.”

Ninh Dạ bóp cái mũi nhỏ đáng yêu của cô: “Suốt ngày chỉ nhìn ngấp nghé mấy cái lợi ích nhỏ. Vài tên ma đầu không có thành tựu gì thì giá trị được bao nhiêu? Đương nhiên phải bồi dưỡng một phen, tốt nhất là để bọn chúng có thành tựu mới được.”

“Chỉ e lại khiến sinh linh đồ thán.” Ngay lúc này Trì Vãn Ngưng đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt nói.

“Yên tâm đi.” Ninh Dạ lắc đầu: “Đã là đại ma thì phải có kế hoạch lớn. Nếu chỉ là giết người, thế thì đâu có đáng để Bàn Xà khổ tâm chuẩn bị như vậy?”

Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý y: “Tức là chàng giữ chúng lại không giết là vì muốn biết bọn chúng có kế hoạch gì?”

Ninh Dạ gật đầu.

“Nhưng bây giờ chàng đã bại lộ, bọn chúng không chịu để chàng biết đâu.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta vốn không hy vọng bọn chúng để ta biết.”