← Quay lại trang sách

Chương 1405 Lính đánh thuê tiên giới 2

Điền Cô Dạ mỉm cười: “Chúng ta dùng thân phận tư nhân nhận lời thuê của Chính Khí tông, ngài thấy có được không?”

Mẹ nó!

Ngươi cứ nói thẳng ra ngươi muốn được trả công đi?

Mục Thiên Hồng tuyệt đối không ngờ lúc này lại có một đám lính đánh thuê tiên tiên giới xuất hiện.

Kiếm lợi ở Tử Cực cung, đương nhiên cũng phải kiếm lợi cả bên Chính Khí tông.

Không lấy thì quá lãng phí.

Vì vậy thủ đoạn của Ninh Dạ rất đơn giản, đầu tiên phái một nhóm người chính nghĩa tới hỗ trợ Chính Khí tông, trách nhiệm là đột nhập, cướp đoạt lợi ích trong tay Tử Cực cung.

Sau đó lại phái một nhóm chi viện chiến trường chính diện, đòi lợi ích từ tay Chính Khí tông.

Mà hai nhóm người này tính tổng lại mới khoảng hai phần ba tu sĩ Thiên Tằm, một phần ba lực lượng còn lại thì Ninh Dạ nắm trong tay, xem tình hình cụ thể rồi quyết định, coi như quân dự bị.

Đợt này nhóm tu sĩ Thiên Tằm của Điền Cô Dạ chỉ có hơn trăm người, nhưng còn có cao thủ mà mọi người mời chào gần đây, vì vậy số lượng khoảng năm trăm, hầu hết đều có cảnh giới Vô Cấu trở lên.

Có bọn họ gia nhập, tình hình chiến trường cũng ổn định lại.

Vì vậy Mục Thiên Hồng rất bất đắc dĩ, bây giờ hắn là vịt bị gác lên giá, chiến tranh đã nổ ra, không còn đường quay đầu.

Đành phải nói: “Ngươi muốn gì?”

Điền Cô Dạ mỉm cười, đưa một danh sách.

Nhìn danh sách, Mục Thiên Hồng cũng hít một hơi lạnh.

Một món thần khí, pháp bảo cấp bậc bất đồng hơn ba trăm món, lại thêm lượng lớn tài nguyên.

Không chỉ có vậy, còn nói rõ chỉ ở phía sau cung cấp pháp lực ủng hộ, tuyệt đối không lao tới tử chiến.

Tuy có không ít yêu cầu nhưng điều kiện không phải quá hà khắc, so với của cải của Chính Khí tông thì một món thần khí không coi là gì, nhưng điều kiện ‘không ra tiền tuyến” này khiến người ta không thể chấp nhận được, nhưng cũng không làm gì được: Người ta ra trận vì tiền, chứ không phải chịu chết vì tiền.

Có thể nói yêu cầu của Điền Cô Dạ đạp thẳng vào mép ranh giới mà Mục Thiên Hồng chịu đựng được.

Mục Thiên Hồng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”

Lúc này hắn không còn thời gian cò kè mặc cả, chỉ có thể đồng ý.

Điền Cô Dạ cười ha hả: “Mục chưởng giáo thật phóng khoáng!”

Sau đó dẫn mọi người tới sau Chính Khí tông, đồng thời xuất thủ, vô số hào quang bảo vật, thần thông tiên pháp đánh thẳng về phía trước.

Có nhóm người Điền Cô Dạ trợ giúp, Chính Khí tông đã ổn định được trận tuyến.

Lúc này trong Tử Cực cung đã có hai chỗ bị phá, uy lực của Tử Đình Thiên Cức trận đã hạ thấp rõ rệt.

Thương Lệnh Tuyệt hừ một tiếng: “Mấy tên kia làm gì vậy? Sao lại lại để kẻ địch phá mất hai địa điểm quan trọng.”

Tuy giọng điệu hung ác nhưng không mấy kinh hãi.

Khác với Mục Thiên Hồng, sau khi Tử Cực Thánh Tôn đưa ra mệnh lệnh không còn tính người kia, hắn đã biết sớm muộn gì Tử Cực cung và Chính Khí tông cũng sẽ giao chiến, chính vì vậy trước lúc đó hắn đã chuẩn bị đầy đủ.

Mục Thiên Hồng nghĩ mình được các phái giúp đỡ, nhưng lại không biết bản thân hắn cũng có.

Thời khắc này, thấy phe đối diện có đám người Tử Lão gia nhập, Thương Lệnh Tuyệt hừ một tiếng nói: ” Tử Lão, Điền Cô Dạ, Sào Quân Hải, Khâu Cực Thước, Phượng Tiên Lung, Nguyệt Linh Tiên, lũ người này thật to gan, dám bất chấp thân phận tự thân ra tay, đợi sau trận chiến lần này phải bắt sống toàn bộ, ép sư môn bọn chúng phải nhỏ máu, có vậy mới thỏa mối hận trong lòng ta!”

Nói xong đã phóng ra một tấm hỏa phù.

Hỏa phù kia bay lên bầu trời, hóa thành một cầu vồng tươi đẹp vắt ngang bầu trời, tạo thành một câu cầu bảy màu.

Cuối câu cầu bảy màu kia, một loạt tu sĩ hiện lên.

“Là tu sĩ của Vạn Tiên minh!” Trong Chính Khí tông có người tinh mắt đã nhận ra kẻ tới chính là Vạn Tiên minh.

Vạn Tiên minh cũng là một trong mười hai tiên môn đỉnh cấp, chẳng qua không có Thánh Tôn, nhưng sức mạnh ở cấp Nhân Hoàng Niết Bàn còn hơn cả Cửu Đại Tiên Môn.

Còn bây giờ, kẻ tới chính là minh chủ Vạn Tiên minh, Lý Phượng Sơn.

Thấy Lý Phượng Sơn đích thân tới đây, Mục Thiên Hồng cũng giật nảy mình: “Lý Phượng Sơn, ngươi dám can thiệp vào chiến sự giữa bản phái và Tử Cực cung, không sợ sư phụ bản phái trách phạt ngươi à?”

Lý Phượng Sơn cười nói: “Không phải chứ, Mục chưởng giáo đừng hiểu lầm. Phượng Sơn tới đây không phải để giúp đỡ bên nào mà là để hòa giải. Giữa Tử Cực cung và Chính Khí tông có chút hiểu lầm, nói chuyện là được, cần gì đánh đánh giết giết. Hai bên đều là đại tiên môn, mỗi bên đều có Thánh Tôn dẫn đầu, các ngươi mà đánh tiếp, khéo lật cả trời mất. Phượng Sơn chỉ mong hai bên đừng nổi can qua nữa thôi.”

Hắn nói vậy nhưng tu sĩ thuộc hạ trong Vạn Tiên minh trực tiếp đứng về phía Tử Cực cung, ngăn chặn công kích của Chính Khí tông.