Chương 1527 Hỗn độn tập kích 5
Sau đó nó há miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Thân thể nó là hư vô, vì vậy nhai nuốt thực tế là chuyển hóa, từng con ác ma bị nó ăn thành hư vô, thân thể con bọ ngựa thì càng ngày càng lớn, còn tro bụi thì hóa thành các loại sinh vật mới, hình dạng kỳ quái, không thể lý giải, chưa từng nhìn thấy.
Điểm chung duy nhất của bọn chúng chính là hư vô!
“Hỗn độn đến rồi!!!” Tất cả ác ma đều đang eo hò.
Thực ra phản ứng của bọn chúng cũng rất kỳ quái.
Đó là tiếng hò hét vừa sợ hãi lại vừa vui sướng.
Cứ như vừa mong chờ vừa sợ hãi thứ gì đó.
Khi một số sinh vật đại biểu hỗn độn thôn tính hay chuyển hóa bọn chúng, bọn chúng không hề chống cự, chẳng qua thi thoảng lại có vẻ đau đớn dữ tợn.
Ngược lại các tu tiên giả lại kinh hãi hơn nhiều.
Bọn họ phát hiện cho dù mình có công kích như thế nào đi nữa cũng không thể tiêu diệt đám hỗn độn kia.
Bọn chúng chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng cho dù trốn đến đâu đi nữa, thế giới biến động cũng dưa bọn chúng quay lại bên cạnh hỗn độn, sau đó trở về hỗn độn.
Chỉ có một ngoại lệ.
Tu sĩ Thiên Tằm!
Công Tôn Điệp ngơ ngác nhìn cảnh tượng này: “Tỷ tỷ...”
Trì Vãn Ngưng không trả lời.
Cô cúi người xuống, đi tới trước một cây hoa hồng vừa mọc từ dưới đất lên.
Cô lẩm bẩm: “Đây là Ỷ Lan hoa, ta từng trồng trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc.”
Cô giơ tay chạm vào đóa hoa kia, đóa hoa lập tức nở rộ trong tay cô.
Lâm Lang Thiên kích động tới mức bật thốt lên: “Là Ninh Dạ! Là Ninh Dạ! Chắc chắn là chàng, chàng còn chưa chết, chàng đang phù hộ chúng ta!”
Công Tôn Điệp cũng ngơ ngác nhìn đóa hoa kia.
Sau đó cô bất chấp tất cả, bay lên không trung: “Dạ! Chàng ra đây cho ta! Ra đây!!!”
Tiếng nói này chuyển động theo thế giới, lan khắp mọi nơi.
Ninh Dạ?
Tất cả các tu sĩ đều hoang mang.
Nhưng không có ai đáp lời, thế giới chỉ khiến tiếng nói của Công Tôn Điệp vang vọng, chứ không có hồi âm.
“Khốn kiếp!” Công Tôn Điệp phẫn nộ.
Cô giậm chân hô: “Nếu chàng không chết, chàng ra đây đi! Chàng có biết không... có biết không... chúng ta rất nhớ chàng...”
Nói đến đoạn sau, cô đã khóc không thành tiếng.
Mấy năm nay ba tỷ muội vẫn sống dựa vào niềm tietin trong lòng.
Nhưng sâu trong nội tâm, cũng thấy hoang mang, cũng sợ không còn cơ hội.
Chết là chết, không ai có thể đối đầu với ý chí thiên đạo.
Có thể nói tất cả lòng tin, thay vì nói là lòng tin, chẳng thà nói là mong đợi, là tự lừa dối mình.
Nhưng thời khắc này, khi hy vọng thật sự xuất hiện, mong ước đó lại thắp sáng nội tâm khô cạn.
Công Tôn Điệp la hét như phát điên.
Tiếng hét vang vọng hồi lâu.
Cô hét suốt một ngày, không ai đáp lời, trong lòng bi ai tới cùng cực.
Trì Vãn Ngưng bay tới, Công Tôn Điệp cuộn mình trong lòng cô, khóc ròng nói: “Tỷ tỷ, phu quân không để ý tới chúng ta... Chàng không để ý tới chúng ta!”
Trì Vãn Ngưng vỗ nhẹ lên người Công Tôn Điệp: “Muội muội ngoan, đừng nóng lòng, đã có hy vọng, có lẽ chưa tới lúc thôi.”
Công Tôn Điệp ngây ngốc nhìn Trì Vãn Ngưng: “Tỷ nói, chàng sẽ về, đúng không?”
Lâm Lang Thiên cũng lau nước mắt: “Đúng, chắc chắn chàng sẽ trở về!”
Nói đoạn Lâm Lang Thiên phất ống tay áo một cái, chỉ thấy vô số sinh vật thực vật hỗn độn dồn dập bay xa.
Bọn chúng đang lao ra khỏi thế giới này, bay tới Ma giới khác.
“Những thứ này thì sao?” Công Tôn Điệp hỏi.
“Không biết.” Lâm Lang Thiên o.: “Nhưng xem ra đây là một cơn bão, nơi này chỉ là khởi đầu, mà cuối cùng có lẽ nó sẽ cuốn qua tất cả.”
“Đây là chuyện tốt hay xấu?”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Nếu là tác phẩm của phu quân, thế thì cho dù là tốt hay xấu, chúng ta cũng chấp nhận!”
Ánh mắt Công Tôn Điệp cũng dần dần hóa thành kiên nghị: “Đúng, nếu là tác phẩm của phu quân, thế thì cho dù khoảng thiên địa này biến hóa ra sao, chúng ta... cũng chấp nhận!”
Trên bầu trời của Cuồng Loạn giới.
Một khoảng không hỗn độn.
Dạ ngồi đó, nhìn ba cô gái bên dưới.
Ta biết bọn họ!
Ta rất quen với bọn họ!
Ta đã từng gặp mặt bọn họ!
Dạ nghĩ.
Thậm chí Dạ có thể khẳng định điều này.
Tên Quỷ ma kia từng biến hóa thành hình tượng cô gái ở giữa.
Nàng ấy tên gì nhỉ?
Trì Vãn Ngưng?
Đúng rồi, tên thế.
Cảm giác thật quen thuộc!
Cảm giác thật ấm áp!
Nhưng ta có nên tới gặp các nàng không?
Dạ nhìn tay mình.
Đó là tay của ác ma.
Cho dù móng vuốt đã thu lại, cho dù hình thể đã mảnh khảnh, ma vẫn là ma.
Vì vậy y lắc đầu một cái: “Còn chưa tới lúc... còn chưa tới lúc...”
Không chỉ vì vấn đề hình tượng mà còn vì cảm giác trong nội tâm.
Ta vẫn chưa nhớ ra.
Còn một số ký ức quan trọng chưa nhớ ra.
Nhưng điều thật sự
Mà là điều chưa biết.
Thế là Dạ đứng dậy.
Tiện tay vung lên, một khoảng hư không hỗn độn đã xuất hiện.