← Quay lại trang sách

Chương 1420

“Ài, quả nhiên…” Lã Lương lão tu ngưng thần nhìn không trung, bỗng nhiên thấp giọng thở dài, điều này lập tức khiến trái tim mọi người treo cao.

“Các ngươi nhìn đi…” Lã Lương lão tu chỉ lên trên không trung: “Tiểu Thánh Quân một mực đang tìm cơ hội, xông về phía trước, mà vị Ma Tử kia, lại là thân hình bất động, nhiều nhất chỉ là phất tay áo, bức lui hắn, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trước đó lão tu đoán không lầm, Tiểu Thánh Quân chính là lo lắng chiến thế lan đến gần chúng ta, vẫn là muốn tìm cơ hội cận thân đấu võ pháp với Ma Tử, chỉ tiếc là, Ma Tử đã không cho hắn cơ hội, chỉ muốn đẩy lui Tiểu Thánh Quân, nguyên nhân cũng đơn giản, Ma Tử nắm giữ quá nhiều Đại Đạo Di Bảo, ở trên phương diện thần thông đấu pháp, vượt qua Tiểu Thánh Quân chúng ta quá nhiều…”

Đám người cảm động không hiểu, trong lòng cũng xôn xao, càng nhìn càng thấy giống vậy.

Có người liếc trộm mấy cái, bỗng nhiên hô lên: “Vị Ma Tử kia thế mà…thế mà giống như là không có một chút sát khí nào…”

“Cũng là bởi vì không có sát khí, mới đáng sợ…” Lã Lương lão tu bi thương hô lớn lên: “Vị Ma Tử kia đến từ thiên ngoại, cảnh giới đã đạt đến cảnh giới chúng ta không có cách nào tưởng tượng, hắn làm sao lại sinh ra sát khí giống như phàm nhân chúng ta, hắn sẽ chỉ lý trí đến gần như tuyệt tình, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào tấn công Tiểu Thánh Quân, lão phu…lão phu thà rằng đối mặt với mười…không…trăm đối thủ đằng đằng sát khí, cũng không muốn đối mặt với…”

“Một ma đầu chân chính như vậy…”

Thanh âm bi thương của hắn truyền ra bốn phương, giữa thiên địa, giống như là tràn ngập vô tận vẻ bi thương.

Cũng không biết bắt đầu từ ai, bắt đầu có người cúi đầu xuống, nhắm hai mắt, lẳng lặng cầu nguyện cho Tiểu Thánh Quân ở giữa không trung.

Chính là bởi vì có một trận chiến của Tiểu Thánh Quân trên trời, ngăn trở Ma Tử, bọn hắn mới không cần trực tiếp đối mặt bực đối thủ kinh khủng này, chính là bởi vì có dạng Tiểu Thánh Quân tâm hoài thiên hạ này, đánh cược tính mệnh, cuốn lấy Ma Tử, bọn hắn mới không cần tự mình trải nghiệm sự khủng bố kia…

Có người như vậy, ai nói trên thế gian không có hi vọng?

Có người như vậy, đại lục Thiên Nguyên, lại làm sao có thể hết hy vọng?

“Giết…”

“Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý ta, hôm nay cùng với ma đầu ngươi, không chết không thôi!”

“Có ta ở đây, liền sẽ không cho phép ngươi làm xằng làm bậy…”

“Tiểu ma đầu, xem chiêu!”

Trong từng tiếng hét lớn, Phương Quý một lần lại một lần xông tới, lần lượt bị Ma Tử đánh lui.

Tới bây giờ, chúng tu sĩ đại lục Thiên Nguyên đã cảm nhận được thật sâu thực lực vô cùng kinh khủng của Ma Tử, cảm nhận được cảnh giới dường như làm cho không có ai có thể lý giải được kia của hắn, mỗi một sợi khí tức tạo nên bên cạnh hắn, dường như cũng có thể ma diệt thần hồn đám người, mỗi một thức thần thông, dường như cũng có thể đánh thiên địa này ra một cái động lớn, đối mặt với đối thủ như vậy, không người muốn đối đầu trực diện với hắn, chỉ muốn tránh xa hắn.

Duy chỉ có một người, Tiểu Thánh Quân Phương Quý!

Hắn đối mặt với đối thủ khủng bố như vậy, gặp phải loại thế cục nguy hiểm trùng điệp kia, đúng là hoàn toàn không có một tia vẻ hãi, hắn xem thần thông kinh thiên động địa của Ma Tử như không có gì, cho dù hung thế của đối phương lại đáng sợ hơn, hắn cũng dũng cảm tiến tới, ngăn ở trước người đám người.

Đây là một trận đại chiến chưa từng được diễn ra, chúng tu sĩ đã lo lắng không gì sánh được.

Bọn hắn đều nhìn ra, Phương Quý lúc này đã sớm bị đối phương đặt ở thế hạ phong, hắn chỉ là đang ráng chống đỡ, hắn vô số lần đều đã bị buộc tiến vào góc chết, nhưng lại dựa vào thần thông của mình, dựa vào nghị lực ngoan cường của chính mình, lần lượt xông tới, sau đó lại xoay người sang chỗ khác, bỏ mặc những hung hiểm kia, liều mạng cùng với vị Ma Tử kia…

Người này thật sự không biết sợ là gì sao?

Hoặc là nói, hắn chỉ là vì thủ hộ đại lục Thiên Nguyên?

Không biết có bao nhiêu tu sĩ, đều đã bị cảm động rưng rưng.

“Không thể, không thể như vậy…” Thiên địa thăm thẳm, trong sự trầm mặc lo lắng, có người rốt cục không nhìn được, liều mạng quát to: “Chúng ta sao có thể trốn ở một bên như vậy, nhìn Tiểu Thánh Quân thay chúng ta liều mạng, chúng ta tại sao có thể không ở trong trận đại chiến này, tận một phần lực của chính mình?”

“Đúng, Tiểu Thánh Quân không sợ chết, chẳng lẽ chúng ta lại sợ?”

“Xuất thủ, chúng ta đồng loạt ra tay, chia sẻ một chút áp lực với Tiểu Thánh Quân…”

Ở trong tiếng hét vang này, quần tình xúc động phẫn nộ, đã có người hoàn toàn mặc kệ những việc khác, hét to liền vọt lên, vào trước khi Phương Quý xuất thủ, xác thực đã đã từng nói với bọn hắn, phải chờ tới khi áp chế Ma Tử, hoặc là phát hiện ra sơ hở của Ma Tử, bọn hắn mới tiến hành xuất thủ, thế nhưng bọn hắn đã không nhịn được, cho dù là chết, cho dù là liều mạng trọng thương, cũng muốn thay Phương Quý chia sẻ một chút áp lực…

“Không cần…” Phương Quý đang đại chiến ở giữa không trung liếc thấy bọn hắn vọt lên, lập tức gấp gáp hét to.

Đám người nghe thấy thế, càng cảm động.

Bởi vì có thể rõ ràng nghe được từ trong lời này, Tiểu Thánh Quân là chân tình thực lòng, xác thực không muốn để cho bọn hắn xuất thủ.

Đây là không sợ hãi cỡ nào, tâm địa nhân từ cỡ nào?

“Tiểu Thánh Quân chớ lo, chúng ta là tự nguyện xuất thủ giúp ngươi…”

“Không sai, đại chiến như thế, sao có thể để cho một mình Tiểu Thánh Quân gánh chịu?”

Những người kia sau khi cảm động, lại là nhao nhao hét lớn, rõ ràng còn xông lên nhanh hơn, phía trước nhất, chính là một vị thiên kiêu Đông Thổ trẻ tuổi, mặc áo xanh phiêu dật trên người, quanh người tản ra khí tức kinh người, tay áo vung vẩy, bay ở giữa không trung, cười to nói: “Vì Đông Thổ, vì đại lục Thiên Nguyên, vì chúng sinh, vì một thế vạn thế khó gặp này, coi như là buông bỏ túi da thối này, lại có thể như thế nào…”

Thanh âm của hắn, lan tràn bốn phương, thần sắc bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy hào hùng.

Mắt thấy liền muốn xông tới gần vòng chiến, tiếp xúc đến loạn lưu đáng sợ kia, cảnh tượng kia đơn giản chính là khiến cho vô số người sùng bái!

“Bốp!” Nhưng cũng liền vào lúc này, thân ảnh của Phương Quý bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, cầm một khối bảo ấn liền hung hăng đập vào trên đầu hắn, vị thiên kiêu Đông Thổ đang mặt tràn đầy thong dong cùng với hào hùng xông vào chiến trường này lập tức sửng sốt, vào trước khi té xỉu, chậm rãi quay người, nhìn thoáng qua Phương Quý, chỉ thấy Phương Quý lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hoặc nói là phẫn nộ, túm cổ hắn ném ra sau lưng…

“Con mẹ nó đã nói không cho đi lên, còn muốn tới…”

Trong lòng quả thực rất tức giận, loại người thích tranh đoạt danh tiếng này làm sao chỗ nào cũng đều có?

Làm sao lại không tức giận?

“Ách…”

Các tu sĩ đang quần tình xúc động xông lên hỗ trợ kia đều là ngây ngẩn cả người, dường như làm sao cũng không nghĩ tới một bước này, đành phải ngây ngốc ôm vị tu sĩ Đông Thổ bị Phương Quý ném trở lại kia, trên mặt nhất thời không biết nên lộ ra biểu tình gì để ứng đối…