Chương 9.
Đến nhà rồi," Meredith nói khi anh thắng xe lại trước cửa nhà.
Anh nhìn ngôi nhà bằng đá đồ sộ với những khung cửa sổ to bằng kính đục trong khi Meredith mở cửa trước."Nhìn như là một nhà bảo tàng ấy."
"Ít ra thì anh đã không nói nhìn nó giống lăng mộ," cô nói, mỉm cười qua vai.
"Không, nhưng anh đã nghĩ đến chuyện đó."
Meredith vẫn còn cười với lời đùa của anh khi cô đưa anh vào trong thư viện tối thui nằm ở mặt sau của căn nhà và bật đèn lên, nhưng khi anh đi thẳng lại cái điện thoại đặt ở trên bàn và cầm nó lên, tim cô thắt lại. Cô muốn anh ở lại, cô muốn nói chuyện, cô muốn làm bất cứ chuyện gì để giải toả nỗi tuyệt vọng mà cô biết là sẽ quay trở lại khi cô ở một mình. "Anh không cần phải rời khỏi đây sớm. Bố em sẽ chơi bài cho đến khi câu lạc bộ đóng cửa vào lúc hai giờ sáng."
Anh xoay người lại và nhận thức được sự chán chường trong giọng nói của cô."Meredith, anh chẳng lo lắng chút nào là bố em sẽ làm tổn hại đến lợi ích của anh cả, nhưng em phải sống với ông ấy. Nếu ông ấy về đến nhà và nhìn thấy anh ở đây..."
"Ông ấy sẽ không về sớm đâu." Meredith hứa hẹn."Bố em sẽ không để thần chết phá đám những ván bài của ông ấy nữa kìa, dường như là ông ấy bị những lá bài ám ảnh."
"Ông ấy cũng là nỗi ám ánh tồi tệ của em," Matt thẳng thắn, và Meredith nín thở trong khi anh do dự trước khi cuối cùng cũng để điện thoại xuống. Đây có lẽ là buổi tối vui vẻ cuối cùng mà cô có được trong mấy tháng, và cô quyết định kéo dài nó."Anh có muốn uống brandy không? Em sợ là em không thể mời anh ăn gì bởi vì những người làm đều đã đi ngủ cả."
"Brandy thì được rồi."
Meredith đi lại tủ rượu và mang ra một chai rượu brandy. Sau lưng cô, anh hỏi,"Những người làm có khóa tủ lạnh vào buổi tối không?" cô dừng lại với cốc rượu nhỏ trong tay."Đại khái là vậy," cô lẩn tránh.
Nhưng Matt không phải là một kẻ ngốc... cô nhận thức được ngay lúc cô mang ly rượu lại ghế sofa và nhìn thấy vẻ thú vị toát lên từ đôi mắt anh."Em không biết nấu ăn phải không công chúa?"
"Em chắc chắn là em có thể," cô đùa, "nếu có người chỉ cho em biết nhà bếp ở đâu, và rồi chỉ chiếc lò và tủ lạnh nữa."
Môi anh nhếch lên với nụ cười đáp lại cô, nhưng anh chồm người tới phía trước với ý định đặt ly rượu của mình xuống. Cô biết rõ là anh có ý định làm gì ngay cả trước khi anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại gần anh."Anh biết là em có thể nấu ăn," anh nói và nâng cằm cô lên.
"Chuyện gì làm cho anh dám chắc như vậy?"
"Bởi vì," anh thì thầm, "Gần một tiếng đồng hồ trước đây em đã làm cho anh phát hoả."
Miệng anh chỉ cách miệng cô hai centimet khi chuông điện thoại reo lên làm cho cô lập tức rời khỏi cánh tay anh. Khi cô trả lời nó, giọng nói của cha cô vang lên lạnh lẽo như gió bấc."Bố rất vui là con còn đủ lý trí để làm những gì bố bảo con. Và Meredith," ông nói thêm, "Bố đã định là sẽ cho con học ở Northwestern, nhưng bây giờ thì con có thể quên chuyện đó đi. Cách cư xử tối nay của con là một bằng chứng sống là không thể tin tưởng con được." Ông cúp điện thoại.
Với những ngón tay run rẩy, Meredith đặt lại ống nghe. Cánh tay cô bắt đầu run và rồi đến đầu gối của cô, cho đến khi thân thể của cô run lên vì điên cuồng và phẫn nộ, và cô chống hai tay lên bàn để giữ thăng bằng.
Matt bước lại sau lưng cô và đặt hai tay anh lên vai cô."Meredith?" anh nói, giọng anh hết sức lo lắng."Là ai vậy? Có chuyện gì sao?"
Ngay cả giọng nói của cô cũng run rẩy."Đó là bố em kiểm tra để chắc chắn là em đã về nhà theo lệnh của ông ấy "
Anh im lặng trong một lát, và rồi anh nói nhỏ nhẹ, "Em đã làm gì đến nỗi ông ấy không tin em đến mức này vậy?"
Câu hỏi như buộc tội của Matt làm tim cô đau nhói, đập tan sự kiềm chế của cô."Em đã làm gì à?" cô lặp lại, giọng nói cao vút trong sự cuồng loạn."Em đã làm gì chứ?"
"Em chắc là đã làm gì để cho ông ấy có lý do để nghĩ là ông ấy phải canh chừng em như thế này chứ?"
Sự phẫn uất đang sôi sùng sục bên trong Meredith, phun thành những cơn giận phừng phực. Mắt cô sáng rực với đầy nước mắt, cô xoay người lại và đặt hai tay lên lồng ngực cứng cáp của anh."Mẹ em là một người bừa bãi.Bà ấy không thể giữ tay mình đừng chạm vào những người đàn ông khác. Bố em canh giữ em là bởi vì ông biết là em sẽ giống như mẹ em."
Mắt Matt nheo lại khi cô ôm choàng cổ anh."Em nghĩ là em đang làm gì thế?"
"Anh biết em đang làm gì mà," cô thì thầm, và trước khi anh có thể trả lời, cô ép sát người vào anh và hôn anh một nụ hôn dài.
Anh muốn cô... Meredith biết ngay lúc cánh tay anh ôm choàng cô, kéo sát cô vào thân thể căng cứng của anh. Anh muốn cô. Miệng anh vồ lấy miệng cô một cách vội vã và ngấu nghiến, và cô cố hết sức mình để bảo đảm là anh sẽ không đổi ý.. và cô không thể thay đổi ý. Những ngón tay của cô vụng về và gấp gáp, cô cởi những nút áo của anh và mở tung áo sơ mi anh ra, đưa tay lên ngực anh, kéo nền vải trắng mở rộng ra thêm, cô nhìn thấy một bộ ngực săn chắc với những sợi lông đen lưa thưa, rồi cô nhắm chặt mắt lại, thò tay ra sau lưng và bắt đầu kéo sợi dây kéo xuống. Cô muốn chuyện này, cô đáng phải được, cô nói với chính mình một cách giận dữ.
"Meredith à?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của anh làm đầu cô ngẩng lên, nhưng cô đã không có đủ can đảm nhìn cao hơn ngực anh.
"Anh thấy rất hãnh diện, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn bà cởi bỏ áo quần vì cảm xúc mạnh mẽ, nhất là chỉ sau một nụ hôn."
Chịu thua cuộc trước khi cô bắt đầu, Meredith ngả đầu vào vai anh. Tay anh luồn qua vai cô, những ngón tay dài ôm lấy gáy cô, ngón cái ve vuốt, trong khi bàn tay còn lại luồn dưới eo cô và kéo cô sát lại gần. Khi những ngón tay của anh di chuyển xuống tấm lưng trần rồi đến sợi dây kéo của chiếc áo đầm. Khoảng trước ngực của chiếc áo đắt tiền rơi xuống.
Nuốt ực một cái, cô bắt đầu đưa tay lên che đậy thân thể mình, và do dự "Em... em không rành chuyện này lắm," cô nói, mắt cô nhìn anh.
Anh nhìn xuống, mắt nhìn chăm chăm vào bộ ngực của cô."Không rành à?" anh khàn khàn thì thầm và cúi đầu xuống.
Meredith muốn tìm thấy cõi thiên đường và tìm được nó trong nụ hôn tiếp theo. Và khi cô đã tìm được. Những ngón tay của cô bám chặt vào lưng anh, cô hôn anh với sự đòi hỏi điên cuồng, và khi anh mở môi ra để hoà cùng cô, cô chào đón sự xâm chiếm dữ dội của lưỡi anh. Cô đáp trả lại, và làm cho anh há hốc mồm và ôm chặt cô hơn. Và rồi, đột nhiên, cô không kềm chế được nữa, áo quần của cô được cởi bỏ hết và hơi lạnh xâm chiếm cô. Tóc cô xõa tung xuống vai bởi bàn tay anh, và căn phòng như chao đảo khi cô được mang đến sofa bên cạnh một thân thể trần truồng căng cứng và đòi hỏi của một người đàn ông.
Và rồi nó dừng lại, và Meredith bị nhấn chìm vào bóng tối, thế giới ngọt ngào nơi mà cô chỉ cảm thấy được miệng anh và những cái vuốt ve của tay anh trên thân thể cô. Cô mở mắt ra và nhìn thấy anh đang chống tay chồm người tới, quan sát mặt cô trong ánh sáng dìu dịu của chiếc đèn bàn. "Anh đang làm gì thế?" cô thì thầm, nhưng giọng nói yếu ớt đó dường như không phải là của cô.
"Đang ngắm em." khi anh nói những lời đó, mắt anh di chuyển từ ngực cô đến eo cô, rồi đến đùi và chân cô. Hổ thẹn, Meredith ngăn chặn không cho anh làm tiếp bằng cách hôn lên ngực anh. Những cơ bắp của anh co giật theo phản xạ khi cô hôn lên làn da anh, và tay anh luồn vào tóc cô và dừng lại ở gáy cô, kéo cô tới phía trước. Lần này khi cô nhìn vào mắt anh, anh cúi đầu xuống. Miệng anh chiếm lấy miệng cô gần như thô bạo, lưỡi anh tách môi cô ra và tấn công miệng cô với cái hôn gợi tình dữ dội làm cho hơi nóng tỏa khắp người cô. Ngả người xuống cô, anh hôn cô cho đến khi cô nghe thấy bản thân mình rên rỉ, và rồi miệng anh dừng lại trên vú cô, làm cho chúng nhức nhối trong khi những ngón tay anh thám hiểm và giày vò làm cho người cô cong lên ép sát vào tay anh hơn. Anh di chuyển, thân hình nằm lên trên cô, hông anh săn chắc, lưỡi anh thô bạo và mềm dịu trên cổ cô và trên má cô. Miệng anh quay trở lại miệng cô, tách môi cô ra; hai chân anh chen vào giữa chân cô, tách đùi cô ra trong khi lưỡi anh xoắn lấy lưỡi cô, rút ra rồi lại xâm nhâp sâu hơn. Và rồi anh dừng lại.
Ôm mặt cô trong lòng bàn tay, anh ra lệnh khàn đục, "Hãy nhìn anh." không biết làm cách nào Meredith cũng trồi được lên khỏi cảm giác lâng lâng bây bổng; cô buộc mắt mình mở ra và nhìn vào đôi mắt màu xám rực lửa của anh. Ngay giây phút cô nhìn sâu vào mắt anh, Matt đi sâu vào người cô với một cái thúc mạnh làm cô thét lên một tiếng nhỏ từ cổ họng và làm thân thể cô cong lên như cung tên. Trong khoảnh khắc đó anh nhận thức được là anh vừa lấy đi sự trong trắng của cô, và phản ứng của anh còn dữ dội hơn cô.
Anh cứng đơ người, mắt anh nhắm chặt lại. Hai vai và cánh tay căng ra, anh vẫn còn ở trong cô, không di chuyển."Tại sao?" anh thầm thì hỏi.
Cô run người vì sự buộc tội mà cô nghĩ là cô đã nghe và hiểu lầm câu hỏi của anh."Bởi vì em chưa từng làm chuyện này trước đây."
Câu trả lời làm cho anh mở mắt ra và những gì cô nhìn thấy không phải là sự thất vọng hay kết tội, mà là tràn ngập sự hối hận."Tại sao em lại không nói với anh chứ? Anh có thể nhẹ nhàng hơn với em"
Xoè những ngón tay trên ngực anh, Meredith nói với nụ cười dịu dàng và trấn an anh."Anh đã làm rất nhẹ nhàng. Và rất tuyệt."
Câu nói đó có hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác. Nó là cho anh rên rỉ. Anh lấp môi cô với môi anh và hết sức nhẹ nhàng, bắt đầu di chuyển bên trong cô, gần như rút hết ra và từ từ đẩy mạnh vào, từ từ tăng tốc ở mỗi cú thúc, vì muốn đem đến cho cô những cảm giác tuyệt vời anh cứ làm như vậy cho đến khi Meredith cuồng dại bên dưới anh. Những đầu ngón tay cô bấm vào lưng và hông anh, ép chặt anh vào cô, trong khi những cảm xúc dâng lên trong cô hủy diệt mọi cảm giác, và vẫn cứ dâng lên, dâng lên cho đến khi nó cuối cùng bùng nổ trong một cảm giác ngất ngây sung sướng cùng cực. Ôm cô trong cánh tay anh, Matt luồn những ngón tay vào tóc cô, hôn cô với sự thèm khát dữ dội, xâm nhập vào miệng cô một lần nữa. Sự thèm khát đến từ cái hôn của anh, sự bùng nổ đến từ thân thể anh bên trong thân thể cô, làm Meredith ôm chặt anh hơn và rên rỉ với những cảm giá tuyệt vời.
Tim cô đập thình thịch, cô nghiêng người qua một bên với anh, mặt cô tựa vào ngực anh, cánh tay anh ôm chặt lấy cô."Em có biết là," anh run rẩy thì thầm, giọng nói khàn đục, môi anh mơn trớn trên má cô, "Em đã làm cho anh kích động đến mức nào không?"
Meredith không trả lời, bởi vì sự thật về những chuyện cô đã làm bắt đầu thấm sâu vào cô, và cô không muốn để nó làm vậy. Không phải bây giờ, còn chưa. Cô không muốn bất cứ thứ gì phá hỏng chuyện này. Cô nhắm mắt lại và lắng nghe những lời tình tứ mà anh tiếp tục nói với cô trong khi anh đặt tay lên má cô, mơn trớn ngón tay cái trên làn da cô.
Và rồi anh hỏi một chuyện cần có câu trả lời và điều kỳ kiệu tan biến, vụt khỏi tầm tay cô."Tại sao?" anh hỏi cô một cách nhỏ nhẹ "Tại sao em lại làm chuyện đó tối nay? Với anh chứ?"
Cô căng thẳng vì câu hỏi khó, tìm kiếm sự thật của anh, thở dài với cảm giác mất mát, và thoát khỏi tay anh, cô quấn thân mình vào tấm chăn nằm ở cuối ghế sofa. Cô biết về sự thân mật tình dục, nhưng không ai nói cho cô biết sự lúng túng gượng gạo sau đó. Cô cảm thấy sự trần trụi của cảm xúc; bị phơi bày, không có khả năng tự vệ, lúng túng. "Em nghĩ là chúng ta nên mặc quần áo vào," cô nói một cách bồn chồn, "rồi em sẽ cho anh biết bất cứ chuyện gì anh muốn biết. Em sẽ quay lại ngay."
Trong phòng của cô, Meredith khoác một chiếc áo choàng màu xanh đen và trắng, cột sợi dây lưng ở eo, và đi trở lại xuống dưới lầu, vẫn chân trần. Khi cô đi ngang qua chiếc đồng hồ trong đại sảnh, cô nhìn nó. Cha cô sẽ về nhà trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.
Matt đang nói qua điện thoại trong thư viện, áo quần chỉnh tề ngoại trừ chiếc cà vạt được anh nhét vào túi áo."Địa chỉ ở đây là gì?" anh hỏi. Cô nói cho anh biết và anh lặp lại với công ty taxi mà anh đang gọi."Anh nói họ đến đón anh trong nửa tiếng nữa," anh nói. Đi lại chiếc bàn nhỏ đặt trước ghế sofa, anh nhặt ly rượu bị bỏ rơi lúc nãy của mình lên.
"Em có thể lấy thứ gì khác cho anh không?" Meredith hỏi, bởi vì câu hỏi đó dường như là chủ đề dễ chịu mà chủ nhà thường hỏi một vị khách khi buổi tối gần tàn. Hay đó là câu hỏi của mấy cô phục vụ thường hỏi, cô suy nghĩ với chút kích động.
"Anh muốn câu trả lời cho câu hỏi của anh," anh nói,"Chuyện gì đã làm em có quyết định làm chuyện đó tối nay vậy?"
Cô nghĩ là cô nghe được sự căng thẳng trong giọng nói của anh, nhưng khuôn mặt anh hoàn hoàn không biểu lộ gì. Cô thở dài và nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng vuốt cạnh bàn."Cho những năm bố em đã đối xử với em như một... một người đàn bà dâm đãng, và em chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì để đáng bị như vậy. Tối nay khi anh cho rằng ông ấy phải có lý do gì đó mới "canh chừng em," thì có cái gì đó thức tỉnh trong em. Em nghĩ là em đã quyết định là nếu như em đã bị đối xử như là một đứa con gái đĩ thõa, thì có lẽ là em nên có được chút kinh nghiệm trên giường với một người đàn ông. Và cũng cùng lúc, em đã có những ý nghĩ điên dại để trừng phạt anh... và ông ấy. Em muốn chứng minh với anh là anh đã sai."
Sau một lúc im lặng ngột ngạt, Matt nói ngắn gọn, "Em có thể thuyết phục là anh đã sai mà chỉ cần nói với anh là bố của em là một người chuyên chế và là một kẻ đa nghi khốn nạn. Anh sẽ tin em."
Trong tim cô, Meredith biết đó là sự thật, và cô lúng túng nhìn anh, nghĩ phải chăng sự giận dữ là lý do duy nhất kích động mọi chuyện vừa mới xảy ra, hay là cô chỉ lợi dụng sự giận dữ để bào chữa cho những cảm xúc bởi sức hấp dẫn khiêu gợi mà cô đã cảm thấy từ người anh suốt đêm nay. 'Lợi dụng'. Đó là một từ rất thực tế. Một cách lạ lùng là cô cảm thấy hối hận đã dùng một người đàn ông mà cô rất thích để trả thù cha cô.
Trong sự im lặng kéo dài, anh dường như đang đánh giá lại những gì cô vừa nói, và những gì cô đã không nói ra, và đoán những gì cô đang nghĩ. Cho dù là gì thì kết luận mà anh đã có rõ ràng đã làm cho anh không vui, bởi vì anh đột ngột đặt ly rượu xuống và nhìn đồng hồ trên tay. "Anh sẽ đi bộ xuống đường lái xe."
"Em sẽ đưa anh ra." Những câu nói lịch sự giữa hai kẻ lạ vừa có một sự thân mật với nhau trong một tiếng đồng hồ trước đó. Sự phi lý đó đánh vào đầu cô làm cho cô đứng thẳng lên từ chiếc bàn. Ngay cùng lúc đó tia nhìn của anh chiếu thẳng xuống đôi chân trần của cô, rồi lên thẳng mặt cô, và rồi xuống chiếc áo choàng, Meredith nhìn không già dặn như khi cô mặc chiếc áo hở vai tối nay với mái tóc búi lên một cách chững chạc. Cô biết trước là anh sẽ hỏi gì. "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không... không lớn như anh đã nghĩ."
"Bao nhiêu?" anh khăng khăng.
"Mười tám."
Cô mong đợi một phản ứng gì đó. Thay vào đó, anh nhìn cô rất lâu, và rồi anh làm một chuyện mà cô không hiểu nổi. Xoay lưng lại, anh đi đến chiếc bàn và viết gì đó vào một mảnh giấy nhỏ. "Đây là số điện thoại của anh ở Edmunton," anh nói một cách bình tĩnh, đưa nó cho cô."Em có thể tìm anh ở đó trong sáu tuần lễ tới. Sau đó, Sommers sẽ biết cách tìm anh ở đâu."
Khi anh rời khỏi, cô đi lên lầu, nhíu mày với tấm giấy nhỏ trong tay. Nếu đây là cách Matt đề nghị cô thỉnh thoảng gọi điện cho anh, thì đúng là phách lối và kiêu ngạo và hoàn toàn điên rồ. Và hơi bẽ mặt.
Suốt tuần lễ tiếp theo, Meredith giật mình mỗi khi chuông điện thoại reo sợ đó sẽ là Matt. Chỉ nhớ lại những gì mà họ đã làm làm cho mặt cô nóng bừng lên vì xấu hổ, và cô muốn quên nó đi và quên anh đi.
Tuần lễ tiếp theo cô đã không muốn quên nó. Một khi sự hối hận và nỗi sợ hãi bị phát hiện biến mất, cô thấy mình cứ suy nghĩ về anh, cứ sống lại những giây phút mà cô muốn quên. Nằm trên giường trong đêm tối, với khuôn mặt áp xuống gối, cô cảm nhận được môi anh trên má và trên cổ cô, và cô nhớ lại những lời tình tứ, dịu dàng mà anh đã âu yếm thì thầm vào tai cô với sự rộn ràng. Cô cũng nghĩ đến những chuyện khác nữa, như là sự sung sướng của cô khi được ở gần anh lúc họ nói chuyện ở Glenmoor, và cách anh cười về những chuyện cô đã nói. Cô nghĩ không biết anh có đang nghĩ về cô không, và nếu như có, thì tại sao anh lại không gọi...
Khi anh không gọi điện cho cô vaò tuần lễ sau đó, Meredith nhận thức được là cô rõ ràng đã rất dễ quên và anh đã không nghĩ cô "kích động" anh chút nào. Cô nhớ lại những gì cô đã nói với Matt trước khi anh rời khỏi, suy nghĩ không biết cô đã nói gì là nguyên do cho sự im lặng của anh bây giờ. Cô nghĩ có lẽ là cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh khi cô nói với anh về sự thật tại sao cô đã quyết định ngủ với anh, nhưng cô thấy rất khó tin. Matthew Ferrell đã rất tự tin về sự hấp dẫn của anh... anh đã mang sự vui tính hấp dẫn đó đến với cô chỉ trong mấy phút gặp gỡ cô, khi họ nhảy bản đầu tiên. Có lẽ là anh đã không gọi là vì anh đã nghĩ cô còn quá trẻ.
Vào cuối tuần lễ sau, Meredith không còn muốn nghe gì từ anh nữa. Chu kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ hai tuần lễ, và cô ước gì mình chưa bao giờ gặp Matthew Ferrell. Từ ngày này qua ngày khác, cô không thể nghĩ về chuyện gì khác ngoài sự sợ hãi kinh hoàng là cô đã mang thai. Lisa còn đang ở Châu Âu, vì thế không ai có thể cho cô nói chuyện hay giúp cho thời gian trôi mau hơn. Cô chờ đợi, cầu nguyện và cô hứa một cách thành khẩn là nếu như cô không có mang thai thì cô sẽ không bao giờ có quan hệ tình dục lại cho đến khi cô kết hôn.
Nhưng một là Chúa đã không thấy lời cầu nguyện của cô còn không thì Ngài đã miễn dịch từ sự hối lộ. Thật ra, người duy nhất dường như nhìn ra và quan tâm vì sao cô lại lo âu khoắc khoải chính là cha cô."Có chuyện gì thế, Meredith?" Ông liên tục hỏi. Trước đó không lâu vấn đề lớn nhất trong cuộc đời của cô chính là không thể đi đến học ở trường đại học mà cô muốn học. Bây giờ vấn đề đó dường như vô cùng bé nhỏ. "Không có chuyện gì cả," cô nói với ông. Cô đã quá lo lắng đến chuyện tranh cãi với ông về những gì đã xảy ra với Matt ở Glenmoor, và quá phân tâm để có bất cứ trận chiến nào với ông sau đó.
Sáu tuần sau khi cô gặp Matt, chu kỳ kinh nguyệt thứ hai của cô đã không đến theo đúng ngày, và sự sợ hãi của cô thành kinh hoàng. Cố gắng an ủi mình là cô đã không cảm thấy mệt mỏi vào những buổi sáng hay bất cứ giờ nào, cô lấy một cái hẹn với bác sĩ để làm một cuộc khám thai.
Năm phút sau khi cô gác điện thoại, cha cô gõ lên cánh cửa phòng của cô. Khi cô mời ông vào, ông đi lại gần cô và đưa ta một phong bì lớn. Địa chỉ gởi đến từ đại học Northwestern. "Con thắng rồi," ông nói ngắn gọn."Bố không thể chịu đựng nỗi nữa tâm trạng hiện nay của con. Đi học ở Northwestern đi nếu như nó quan trọng với con. Tuy nhiên bố yêu cầu là con sẽ vào nhà vào mỗi cuối tuần, và chuyện này là dứt khoát, không tranh cãi!"
Cô mở lá thư báo tin cô chính thức nhập học vào khoá học mùa thu, và cười với nụ cười yếu ớt.
Meredith không đi đến bác sĩ riêng của cô bởi vì ông là bạn nối khố với cha cô. Thay vào đó, cô đi đến một bệnh viện gia đình nhỏ tồi tàn gần phía nam Chicago nơi cô chắc chắn là không ai biết cô. Viên bác sĩ xác nhận sự lo ngại tồi tệ nhất của cô: cô đã mang thai.
Meredith nghe tin đó với vẻ bình tĩnh chết người, nhưng khi cô về đến nhà, tình trạng tê liệt của cô nhường chỗ cho đầu óc trống rỗng, đi đôi với sự hoang mang sợ hãi. Cô không thể nào phá thai, cô không nghĩ là cô có thể giao đứa bé cho người khác nuôi, và cô không thể đối diện với cha cô với cái tin cô sắp sửa làm người mẹ chưa kết hôn và vụ bê bối mới nhất trong dòng họ Bancroft. Chỉ có một cách thôi, và Meredith nắm lấy nó: cô gọi số điện thoại mà Matt đưa cho cô. Khi không có ai trả lời điện thoại, cô gọi cho Jonathan Sommers và nói dối là cô tìm được một món đồ của Matt và cần gởi nó đến cho anh. Jonathan đưa cho cô địa chỉ của Matt và tin tức là Matt còn chưa đi Venezuela. Cha cô hiện thời không ở trong thành phố, vì thế cô thu dọn chút ít hành lý, để lại một tin nhắn cho ông nói là cô đi thăm bạn, chui vào xe, cô lái đi Indiana.
Với tâm trạng chán nản, cô chỉ thấy Edmunton là một thành phố ảm đạm đầy những ống khói, công xưởng, và nhà máy thép. Địa chỉ của Matt ở một vùng thôn quê xa xôi, đối với cô nó cũng thật ảm đạm. Sau nửa tiếng đồng hồ lái xe trên xa lộ tỉnh và thêm một xa lộ khác. Meredith từ bỏ ý định tìm kiếm cái tên đường mà Jonathan đã cho cô và dừng xe ở một cây xăng tồi tàn để hỏi đường.
Một người thợ sửa xe mập mạp, tuổi tứ tuần bước ra, ánh mắt ông ta nhìn từ chiếc xe Porsche của Meredith rồi đến cô, làm cho cô nổi da gà. Cô đưa cho ông ta địa chỉ cô muốn tìm, nhưng thay vì chỉ cho cô nó ở đâu, ông quay đầu lại và thét qua vai."Này, Matt, đây không phải là đường đến nhà anh sao?"
Mắt Meredith mở to khi một người đàn ông nãy giờ đang chúi đầu dưới mui của một chiếc xe chở hàng cũ kỹ trong tiệm sửa xe từ từ đứng thẳng lên và xoay đầu lại. Đó là Matt; hai tay anh đầy dầu nhớt, chiếc quần jean của anh củ kỹ và bạc phếch, nhìn anh giống như một người thợ sửa xe trong một ngôi làng nhỏ bị bỏ quên. Cô quá ngạc nhiên bởi anh nhìn rất khác, và quá sợ hãi vì chuyện cô mang thai, cô không thể che dấu phản ứng của mình khi anh đi lại gần xe cô. Anh nhìn thấy nó, và nụ cười sửng sốt từ khuôn mặt như tạc của anh tắt ngấm; mặt anh đanh lại, và khi anh nói chuyện, giọng nói của anh không có chút tình cảm nào."Meredith," anh nói, chào cô với cái gật đầu."Chuyện gì đã mang em đến đây vậy?"
Thay vì nhìn cô, anh chú tâm vào việc chùi tay vào một miếng giẻ mà anh lôi ra từ túi quần sau, và Meredith có cảm giác là anh chỉ vừa đóan được lý do cô đến đây, và đó là nguyên nhân làm cho thái độ của anh lại trở nên lạnh lùng. Cô ước gì, rất thành tâm, là cô chết đi cho rồi... ngang với sự khẩn cầu là cô đã không đi đến đây. Anh rõ ràng là sẽ không muốn giúp, và bất cứ sự giúp đỡ khiên cưỡng nào của anh cô đều không muốn."Không có gì cả," cô nói dối với nụ cười đau khổ, tay cô đặt lên cần số."Em chỉ là quyết định lái một vòng và thấy mình đi về hướng này. Em đoán là em nên đi, và..."
Mắt anh rời khỏi miếng giẻ và nhìn thẳng vào mắt cô, và giọng nói của cô nghẹn lại khi đôi mắt xám nhìn như xuyên thấu cô... ánh mắt lạnh lùng, tìm kiếm, phỏng đóan. Đôi mắt tinh khôn. Anh cúi xuống mở cửa."Để anh lái," anh nói xấc xược, và trong tình trạng căng thẳng đến phát điên, Meredith máy móc nghe lời anh, bước xuống xe và đi vòng qua nó. Qua vai anh, Matt nhìn người đàn ông mập đang lảng vảng trước mui xe, quan sát mọi chuyện với vẻ thích thú một cách vô giáo dục. "Tôi sẽ quay lại trong một tiếng đồng hồ."
"Mẹ kiếp, Matt, bây giờ là ba giờ rưỡi rồi," một người thợ sửa xe khác nói, mặt anh ta ánh lên nụ cười để lộ chiếc răng cửa trống không. "Hôm nay hãy nghỉ đi. Thứ ưu tú như thế này đáng được hơn một tiếng đồng hồ với anh đấy "
Meredith cảm thấy thật xấu hổ, và sự khổ sở của cô càng tăng thêm vì Matt hình như cáu tiết khi anh giật mạnh cần số chiếc Porsche và phóng lên trên con đường uốn khúc, đá văng tứ tung từ những bánh xe. "Anh có thể nào chậm lại chút không?" cô run rẩy hỏi, ngạc nhiên và an tâm khi anh lập tức thả lỏng chân ga. Cảm thấy họ cần trò chuyện với nhau,cô nói chuyện duy nhất mà cô có thể nghĩ ra trong lúc này."Em cứ nghĩ là anh làm việc ở một nhà máy chứ."
"Anh làm ở đó năm ngày mỗi tuần. Anh làm việc ban đêm ở đây với hai người thợ sửa xe khác."
"Ồ," cô lúng túng nói. Vài phút sau, họ đánh một vòng tròn và anh mở đèn cua và lái vào bên trong một khoảng trống với những lùm cây và một cái bàn ăn ngoài trời cũ kỹ nằm ở giữa. Nằm trên cỏ bên cạnh chiếc lò gạch nướng thịt đổ nát là một bảng hiệu bằng gỗ với những chữ khắc đã bị phai màu vì năm tháng viết là 'Nơi cắm trại cho khách đi xe mô tô. Do sự giúp đỡ của câu lạc bộ Edmunton Lions.'
Anh tắt máy xe và trong sự im lặng Meredith có thể nghe từng mạch máu mình đập thình thịch vào tai cô khi cô nhìn thẳng về phía trước, cố gắng quen với sự thật là người lạ mặt bí hiểm ngồi bên cạnh cô là người đàn ông mà cô đã cùng cười đùa và làm tình sáu tuần trước. Vấn đề khó xử đã mang cô đến đây làm cho cô cảm thấy ngột ngạt, đấu tranh với sự do dự ở bên trong, và những giọt nước mắt mà cô cố nén lại làm cho mắt cô đau buốt. Anh cử động và cô giật mình, đầu cô ngẩng qua phía anh... nhưng tất cả những gì mà anh làm là leo xuống xe rồi đi vòng qua phái bên kia, mở cửa xe cho cô và Meredith bước xuống. Nhìn xung quanh với sự thích thú giả tạo, cô nói "Nơi này thật đẹp," nhưng giọng nói của cô nghe có vẻ miễn cưỡng và gượng gạo ngay cả với chính tai cô. "Thật sự là em phải về thôi."
Thay vì trả lời, anh tựa hông vào chiếc bàn ăn ngoài trời, trọng lực của cơ thể anh trụ lại trên chân bàn phía bên kia, và nhướng một chân mày với cô... chờ đợi, cô đóan là anh muốn nghe thêm những lời giải thích về chuyến viếng thăm của cô. Sự im lặng kéo dài và sự quan sát chăm chú của anh phá tan sự kiềm chế mà cô cố giữ. Những ý nghĩ giằng xé trong đầu cô suốt ngày hôm nay lại bắt đầu vang lên một cách dồn dập: Cô đã mang thai, và sắp sửa trở thành một người mẹ chưa kết hôn, và cha cô sẽ điên cuồng vì giận dữ và thất vọng. Cô đã mang thai! Cô đã mang thai! Cô đã mang thai... và người đàn ông có một nửa trách nhiệm đối với sự đau khổ của cô đang ngồi ở đó vô tư nhìn vẻ lúng túng của cô với sự thích thú như một nhà khoa học đang quan sát một con sâu quằn quại dưới ống kính hiển vi. Đột nhiên nổi giận một cách vô cớ, Meredith công kích anh."Anh đang giận chuyện gì, hay là anh chỉ ngoan cố không muốn nói chuyện hả?"
"Thật ra thì," anh trả lời ngang ngang, "Anh đang đợi em mở đầu"
"Ồ " Cơn giận vừa bùng nổ của Meredith xẹp xuống nhường chỗ cho sự đau đớn và nghi ngờ khi cô nhìn vào mặt anh. Cô quyết định là sẽ hỏi ý kiến của anh, thay đổi hoàn toàn quyết định mà cô đã đưa ra vào mấy phút trước. Chỉ xin ý kiến, có vậy thôi. Có Chúa biết, cô phải nói chuyện với một người nào đó! Khoanh tay trước ngực như thể bảo vệ bản thân trước phản ứng của Matt, cô ngửa đầu ra, cố nuốt sự đau khổ khi giả vờ quan sát những tàn cây trên đầu."Quả thật thì em đến đây là có lý do"
"Anh cũng đã đóan vậy."
Cô nhìn anh, cố đóan xem anh có đoán ra được chuyện gì khác không, nhưng thái độ của anh thật khó đoán. Cô quay lại nhìn những tàn lá, chỉ thấy lờ mờ vì những giọt nước mắt nóng hổi làm mắt cô rát buốt. "Em đến đây là vì..." Cô không thể nói những lời đó, những lời nhục nhã xấu hổ đó.
"Vì em đang mang thai," anh nói hộ cô bằng giọng điệu tẻ nhạt.
"Làm sao anh đoán được vậy?" cô thấy cổ họng mình đắng nghét.
"Chỉ có hai lý do có thể làm cho em đến đây. Đó là một trong hai."
Đắm chìm trong sự đau khổ cùng cực, cô hỏi."Còn chuyện thứ hai là gì?"
"Anh nhảy tuyệt quá?"
Anh đang đùa, đó là phản ứng mà Meredith không mong đợi. Những giọt nước mắt như vỡ bờ, cô đưa tay lên che mặt và thân thể cô rung rung với những tiếng nức nở. Cô cảm nhận được cánh tay anh trên vai cô, và cô để cho anh kéo cô vào giữa đùi anh và lọt vào cánh tay anh. "Sao anh lại có thể đùa được trong lúc này chứ?"
Cô khóc rấm rức trong ngực anh, nhưng cô thấy vui với sự an ủi trong im lặng mà anh đang làm với vòng tay của anh. Anh ấn một chiếc khăn tay vào tay cô, và Meredith rùng mình, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh."Cứ nói thẳng ra đi," cô nói với anh, lau những giọt nước mắt."Em quá ngu ngốc đã để cho chuyện này xảy ra chứ gì."
"Anh sẽ không cãi với em chuyện đó."
"Cám ơn anh," cô nói với vẻ nhạo báng, chấm nhẹ mũi cô."Bây giờ em cảm thấy khá hơn chút." Bây giờ cô mới phát hiện ra là phản ứng của anh đối với mọi chuyện thật bình tĩnh một cách không ngờ và đáng khâm phục trong khi thái độ của cô chỉ càng làm cho mọi chuyện tệ hơn.
"Em có chắc chắn là em đang mang thai không?"
Meredith gật đầu."Sáng nay em đã đi đến một bệnh viện nhỏ, và họ nói là em mang thai được sáu tuần. Em cũng chắc chắn đứa bé là của anh, phòng khi anh nghi ngờ nhưng lại quá lịch sự để hỏi."
"Anh không lịch sự đến mức đó đâu," anh nhạo báng.Đôi mắt màu xanh ngấn nước nhìn vào mắt anh, ánh lên sự đau khổ vì hiểu lầm lời nói của anh, và anh lắc đầu để ngăn chặn cơn giận dữ của cô."Không phải là vì lịch sự anh mới không hỏi em, mà là những hiểu biết căn bản về sinh vật. Anh không nghi ngờ gì anh là người chịu trách nhiệm." Cô nửa mong đợi sự đổ lỗi, bị sốc và phẫn nộ từ phía anh; phản ứng với sự im lặng, lối suy luận không chút xúc cảm của anh làm cho cô vững tâm và không biết nói gì. Nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi của anh, cô gạt đi hết những giọt nước mắt và nghe anh bình tĩnh hỏi một câu hỏi đã hành hạ cô trong suốt mấy tiếng đồng hồ qua."Em muốn làm gì?"
"Giết chết em!" cô thú thật một cách rầu rĩ.
"Còn sự lựa chọn thứ hai của em là gì?"
Đầu cô ngẩng lên vì cô nghe được tiếng cười do dự trong giọng nói của anh. Mắt cô nhíu lại với vẻ bối rối, Meredith nhìn anh, đột nhiên thức tỉnh bởi sức mạnh không chịu khuất phục trên khuôn mặt rắn rỏi, được an ủi bởi sự cảm thông bất ngờ mà cô nhìn thấy trong cái nhìn chằm chằm kiên định của anh. Cô hơi né người ra, cần suy nghĩ thêm, và cảm thấy thất vọng khi anh lập tức thả tay ra. Tuy nhiên sự chấp nhận sự thật quá bình tĩnh của anh đã thể hiện cảm giác của anh, và cô cảm thấy sáng suốt hơn cả ngày hôm nay. "Tất cả sự lựa chọn của em đều dễ sợ cả. Mọi người ở bệnh viện nghĩ phá thai là một sự lựa chọn hợp lý..." Cô đợi, hoàn tòan mong đợi anh thuyết phục cô làm chuyện đó. Nếu như cô không nhìn thấy quai hàm anh bạnh ra, thì cô đã nghĩ hoặc là anh không có ý kiến khác hay là thậm chí đồng ý với chuyện đó. Có thể cho là như vậy, cô vẫn không dám chắc hoàn toàn. Cô nhìn đi chỗ khác và giọng nói vỡ òa."Nhưng em... em không nghĩ là em có thể đối diện được với chuyện đó, không phải là một mình. Cho dù là em làm được chuyện đó, em không biết là em có thể sống nổi nữa không." Cô hít một hơi dài, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh lại."Em có thể sanh đứa bé và cho người khác nuôi, nhưng, ôi Chúa ơi, chuyện đó sẽ không giải quyết được mọi chuyện. Không phải cho em. Em vẫn phải nói với cha em là em là một người mẹ chưa chồng, điều đó sẽ làm tan nát trái tim ông ấy. Ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em biết là ông sẽ không! Và... và em cứ nghĩ con em sẽ cảm thấy thế nào, sau này, khi nghĩ đến chuyện tại sao em lại bỏ nó. Và em biết là suốt cuộc đời còn lại của em khi em nhìn những đứa trẻ khác thì em sẽ tự hỏi liệu có đứa nào là con em, nó có đang nghĩ đến em và tìm kiếm em không " Cô chùi nước mắt."Em không nghĩ là em có thể sống trong sự nghi ngờ hay hối hận." Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh."Có lẽ anh có vài ý kiến trong chuyện này chứ?" cô yêu cầu.
"Một khi em nói chuyện gì anh không đồng ý," anh nói với cô bằng giọng điệu của một người có quyền hành mà lúc trước anh chưa bao giờ sử dụng với cô "Thì anh sẽ có ý kiến."
Bị nản chí bởi giọng điệu của anh, nhưng được an ủi bởi những lời nói của anh, cô nói, "Ồ." Lúng túng vuốt tay lên chiếc quần màu nâu, Meredith tiếp tục, "Bố em ly dị mẹ em bởi vì bà ấy ăn nằm với những người khác. Nếu em đi về nhà và nói với ông ấy là em có thai, em nghĩ là ông ấy sẽ đuổi em. Bây giờ em không có tiền, nhưng em sẽ được thừa kế một số tiền khi em ba mươi tuổi. Em có thể cố gắng tự nuôi nấng con em, bằng cách này hay cách khác, cho đến khi..."
Cuối cùng anh mở miệng. Chỉ với vài lời... ngắn gọn và dứt khoát "Là con của chúng ta."
Meredith run rẩy gật đầu, an tâm đến phát khóc khi anh nghĩ vậy."Sự lựa chọn cuối cùng là một sự lựa chọn mà anh... anh sẽ không thích đâu. Em cũng không thích. Nó quá trần trụi..." Cô không dám nói tiếp vì xấu hổ vô cùng, khi cô cố gắng hết sức mình và bắt đầu tiếp tục, những lời của cô như gấp rút."Matt, anh có chịu giúp em thuyết phục bố em là chúng ta yêu nhau, và quyết định... kết hôn ngay lập tức không? Rồi vài tuần sau đó chúng ta có thể nói với ông ấy là em có thai? Sau khi đứa bé chào đời, chúng ta sẽ ly dị. Anh có đồng ý sự dàn xếp này không?"
"Với sự miễn cưỡng đấy," anh độp lại sau một lúc im lặng.
Tràn ngập cảm giác xấu hổ vì sự chần chừ kéo dài và sự chấp nhận khiên cưỡng của anh, Meredith xoay mặt đi hướng khác."Cám ơn anh đã quá hào hiệp," cô đáp lại một cách mỉa mai. "Em sẽ viết thành văn bản là em không muốn bất cứ thứ gì từ anh cho đứa bé, và em hứa là sẽ ly dị với anh. Em có cây bút trong ví," cô nói thêm, bắt đầu đi về phía xe và tức giận với ý tưởng vừa hình thành trong đầu là viết thành văn bản thoả thuận này ở đây.
Anh chụp tay cô lại khi cô đi hầm hầm đi ngang qua anh, kéo cô và xoay người cô lại phía anh."Em muốn anh phản ứng như thế nào đây?" anh cố kềm chế mình." “Em không nghĩ là em không có tí lãng mạn nào khi bắt đầu nói với anh là em thấy ý nghĩ kết hôn với anh là “trần trụi” và bắt đầu nói về chuyện ly dị cùng lúc với việc kết hôn chứ?"
"Không lãng mạn ư?" Meredith lặp lại, há hốc miệng vì thái độ cộc cằn của anh, bị giằng kéo giữa tràng cười điên dại bởi sự khác thường của anh và lo lắng bởi sự giận dữ của anh. Nhưng những lời còn lại của anh là chỉ trích cô, sự vui vẻ của cô biến mất và cho cô cảm thấy mình như một đứa trẻ thiếu suy nghĩ."Em xin lỗi," cô nói, nhìn thắng vào đôi mắt màu xám bạc bí ẩn."Em nói thật lòng đấy. Em không có ý nói kết hôn với anh là trần trụi. Ý của em là chúng ta kết hôn bởi vì em đã mang thai là một lý do thật trần trụi để làm một chuyện như thế... chuyện đó đúng ra là chỉ xảy ra khi hai người yêu nhau."
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy thái độ của anh dịu lại."Nếu chúng ta có thể đến được tòa án trước năm giờ," anh nói, đứng lên và ra lệnh "chúng ta có thể xin được giấy phép hôm nay và kết hôn vào thứ bảy."
Chuyện xin giấy phép kết hôn đối với Meredith là một chuyện quá dễ dàng và vô nghĩa kinh khủng. Cô đứng bên cạnh Matt, đưa những giấy tờ cần thiết để chứng minh tuổi tác và thân phận của cô, nhìn anh ký tên và cô ký tên mình bên dưới. Rồi họ rời khỏi toà án cũ kỹ ngay trung tâm thành phố trong khi người gác cổng nhẫn nại đợi để khóa cánh cửa sau lưng họ. Cam kết sắp sửa kết hôn. Chỉ đơn giản và không cảm xúc như thế. "Chúng ta đến vừa kịp lúc," cô nói, nụ cười của cô tươi sáng và yếu ớt, tinh thần bấn loạn cả lên."Bây giờ chúng ta đi đâu?" cô nói thêm sau khi ngồi vào xe, tự nhiên để cho anh lái xe bởi vì cô không muốn lái.
"Anh sẽ đưa em về nhà."
"Nhà ư?" cô lặp lại một cách căng thẳng, phát hiện là anh nhìn không vui vẻ gì hơn cô về chuyện họ vừa mới làm. "Em không thể về nhà, cho đến khi chúng ta kết hôn."
"Anh không phải đang nói đến cái thành trì bằng đá ở Chicago," anh chỉnh lại lời nói của cô, rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô."Anh đang nói đến nhà của anh kìa." Mặc dù là cô đang cảm thấy mệt mỏi và ngạc nhiên, sự miêu tả khinh khỉnh của anh về ngôi nhà của cô vẫn làm cho cô cười. Cô bắt đầu nhận thức được là Matt Farrell không sợ hãi hay bị bất cứ thứ gì đe doạ, hay bất cứ ai. Xoay người qua, anh đặt một cánh tay lên sau lưng ghế cô, và nụ cười của cô biến mất bởi giọng nói cứng rắn của anh."Anh đồng ý xin giấy phép, nhưng trước khi chúng ta làm chuyện sau cùng, chúng ta phải thoả thuận vài chuyện đã"
"Là những chuyện gì?"
"Anh còn chưa biết. Chúng ta sẽ bàn chuyện này khi về đến nhà."
Bốn mươi lăm phút sau, Matt quẹo lên một con đường làng với những ruộng ngô thẳng tắp chạy dọc theo con đường lồi lõm. Chiếc xe lắc lư và chạy uỳnh uỵch trên những thanh gỗ của một chiếc cầu nhỏ bắc qua một con lạch, đánh một vòng cua và Meredith nhìn thấy nơi anh gọi là nhà. Thật trái ngược với những cánh đồng được chăm sóc kỹ càng ở đằng xa, ngôi nhà của trang trại trông rất kỳ quặc và đìu hiu, cần được sơn phết lại. Trong vườn, cỏ dại xâm chiếm những đám cỏ, và cánh cửa dẫn đến chuồng bò ở bên trái căn nhà đang đong đưa kẽo kẹt. Mặc dù là vậy, có vẻ như là có người đã từng yêu quí và thích nơi này; những cụm bông hồng màu hồng đang nở rộ trên hàng rào mắt cáo bên cạnh mái hiên và một chiếc xích đu cũ bằng gỗ treo thòng xuống từ một thân cây sồi to lớn ở trước nhà.
Trên đường về đây, Matt đã kể cho cô nghe là mẹ anh đã qua đời vào bảy năm trước, sau một thời gian dài vật lộn với căn bệnh ung thư, và anh đang sống ở đây với cha anh và đứa em gái mười sáu tuổi. Quá sợ hãi với ý nghĩ gặp mặt người nhà của anh, Meredith nghiêng đầu qua tay phải, nơi một người nông dân đang lái một chiếc xe máy cày trên cánh đồng."Đó là bố anh hả?"
Matt dừng lại khi anh đang cúi xuống mở cửa xe cho cô, nhìn theo hướng cô chỉ và lắc đầu."Đó là một người hàng xóm. Chúng tôi đã bán gần hết đất đai của mình vào mấy năm trước, và chúng tôi cho ông ta mướn luôn số đất còn lại. Bố anh đã mất hết hứng thú mà ông ấy có trong việc làm nông kể từ khi mẹ anh qua đời." Anh nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt cô khi bọn họ bắt đầu bước lên những bậc tam cấp ở trước nhà, và anh đặt tay lên cánh tay cô."Chuyện gì thế?"
"Em sợ muốn chết về chuyện gặp mặt người nhà của anh."
"Không có gì phải sợ đâu. Em gái anh sẽ nghĩ là em rất là lý thú và chín chắn bởi vì em đến từ một thành phố lớn." Sau một hồi do dự, anh nói thêm, "Bố anh uống rượu, Meredith. Ông ấy bắt đầu khi họ nói với ông ấy là chứng bệnh của mẹ anh ở vào giai đoạn cuối. Ông ấy vẫn có một việc làm bình thường và chưa bao giờ sử dụng bạo lực. Anh nói với em chuyện này để em có thể thông cảm cho ông ấy. Ông ấy đã tỉnh táo trong mấy tháng qua, nhưng chuyện đó có thể chấm dứt vào bất cứ lúc nào." Đó không phải là một lời xin lỗi, đó là lời giãi bày sự thật, nói với giọng điệu bình tĩnh và không phán xét.
"Em hiểu," cô nói, mặc dù là trong đời cô chưa bao giờ có mối quan hệ gần gũi nào với một kẻ nghiện rượu và cô không hiểu chuyện đó chút nào.
Cô thoát khỏi sự lo lắng hơn nữa về chuyện đó bởi vì ngay lúc đó cánh cửa lưới mở tung và một cô gái mảnh khảnh với mái tóc như Matt và đôi mắt xám chạy ra trước hiên, ánh mắt cô dán chặt vào chiếc xe trong sân. "Ôi, Chúa ơi, Matt, là một chiếc Porsche!" Tóc cô ta cắt ngắn gần như tóc của anh, và nó làm cho vẻ mặt xinh đẹp của cô trở nên sống động. Cô ta xoay qua Meredith, khuôn mặt cô tươi rói với cái nhìn tôn thờ."Của chị hả?"
Meredith gật đầu, kinh ngạc vì nhận ra cô thích cô gái này ngay lập tức, cô ta rất giống Matt, nhưng lại không có thái độ lãnh đạm như anh. "Chị chắc là cực kỳ giàu có," cô ta tiếp tục với vẻ thành thật."Ý em là, Laura Frederickson rất giàu, nhưng cô ta chưa bao giờ có một chiếc Porsche cả."
Meredith sửng sốt khi nghe nhắc đến chuyện tiền bạc và thắc mắc về Laura Fredereckson; Matt nhìn rất bực bội khi nghe nhắc đến cả hai."Thôi đi, Julie!" anh cảnh cáo.
"Ồ, xin lỗi," cô ta nói, cười với anh. Với Meredith cô ta nói, "Chào, Em là đứa em gái có thái độ xấc xược của Matt, Julie. Anh chị có vào trong nhà không?" Cô mở cánh cửa lưới."Bố mới vừa thức dậy thôi," cô nói thêm với Matt."Ông ấy bắt đầu ca làm việc vào lúc mười một giờ, vì thế bữa ăn tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi. Như vậy có được không?"
"Được," Matt nói, đặt tay anh sau lưng Meredith và đẩy cô vào trong. Meredith nhìn xung quanh cô, tim cô đập thình thịch khi cô cố gắng hết sức mình để gặp gỡ cha của Matt. Bên trong căn nhà nhìn cũng giống như bên ngoài... đìu hiu, với những dấu hiệu bị bỏ mặc và mang đậm thời Mỹ xa xưa. Sàn nhà bằng gỗ bị mòn và trầy xước, những tấm thảm bện trải rải rác trên sàn bị sờn và bạc màu. Bên góc phải một chiếc lò sưởi bằng gạch với những ngăn sách xây ẩn vào trong tường, một cặp ghế bành màu xanh lá cây đối diện với chiếc ghế sofa bọc vải in hình như những chiếc lá mùa thu sờn cũ. Qua khỏi phòng khách là phòng ăn với đồ đạc bằng gỗ sồi, và sau đó là một cánh cửa mở để lộ nhà bếp với chiếc bồn rửa chén bốn chân. Một cầu thang ở bên phải từ phòng ăn dẫn lên lầu hai, và một người đàn ông rất cao và gầy với mái tóc bạc và khuôn mặt khắc khổ đang đi xuống, một tờ báo gấp lại trong tay ông, tay kia thì cầm một chiếc ly chứa đầy một thứ chất lỏng màu vàng sậm. Thật không may là Meredith đã không nhìn thấy ông cho đến lúc này, và cô cảm thấy lúng túng khi cô nhìn xung quanh căn nhà và nó vẫn hiện rõ trên mặt cô khi ánh mắt cô nhìn chăm chăm và chiếc ly trên tay ông.
"Chuyện gì thế?" ông hỏi khi ông bước vào phòng khách, nhìn từ Meredith đến Matt đến Julie, cô bé đang đứng cạnh lò sưởi, kín đáo thán phục chiếc quần ủi thẳng li của Meredith, giày Ý, và áo kaki.
Để trả lời, Matt giới thiệu Meredith với ông và Julie."Meredith và con gặp nhau khi con đến Chicago tháng rồi," anh nói thêm."Tụi con sẽ kết hôn vào thứ bảy."
"Con nói gì?" bố anh thốt lên.
"Thật tuyệt!" Julie reo lên, kéo đi sự chú ý của mọi người."Con luôn muốn có một người chị, nhưng con chưa bao giờ nghĩ là chị sẽ đến với chiếc Porsche riêng cả!"
"Cái gì của riêng nó?" Patrick Farrell thắc mắc với đứa con gái không chịu đựng nổi của ông.
"Porsche," Julie lập lại một cách háo hức, chạy đến cửa sổ và kéo bức màn qua một bên để cho ông nhìn thấy. Xe của Meredith phản chiếu dưới ánh nắng - sang trọng, trắng tinh và đắt tiền. Thật là không thích hợp với nơi này cũng như cô. Patrick rõ ràng cũng đã nghĩ vậy, bởi vì ông nhìn từ chiếc xe đến Meredith, đôi mày rậm của ông nhíu lại cho đến khi những vết nhăn gần mắt ông nhăn rúm lại."Chicago à?" ông nói."Con chỉ ở Chicago có mấy ngày thôi!"
"Yêu ngay cái nhìn đầu tiên!" Julie tuyên bố, phá tan không khí im lặng đầy căng thẳng."Thật lãng mạn!"
Patrick Farrell, người nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Meredith khi cô nhìn xung quanh nhà lúc nãy, tiêu biểu cho sự khinh thị của cô đối với ngôi nhà của ông và ông, không phải là sự sợ hãi của cô về một tương lai không chắc chắn. Bây giờ ông nhìn xe của cô qua khung cửa sổ, rồi quay đầu lại và nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô."Yêu ngay cái nhìn đầu tiên," ông lập lại, quan sát cô với vẻ nghi ngờ không che đậy."Chuyện này chỉ vậy thôi sao?"
"Rõ ràng là vậy," Matt nói bằng giọng điệu cảnh cáo ông nên bỏ qua đề tài này, rồi anh giải cứu Meredith bằng cách hỏi xem cô có muốn nghỉ ngơi trước bữa ăn tối. Meredith cũng sẽ sốt sắng ôm một cuộn dây kẽm gai để thoát khỏi đây. Ngoài chuyện nói với Matt là cô có thai, đây là chuyện xấu hổ thứ hai mà cô phải đối mặt trong đời cô. Cô gật đầu với Matt trong khi Julie khăng khăng kêu Meredith dùng phòng của cô ta, và Matt đi ra ngoài xe của Meredith lấy túi xách cho cô.
Trên lầu, Meredith rầu rĩ ngồi phịch xuống chiếc giường có bốn cột tru. của Julie, và Matt đặt túi xách duy nhất của cô lên một chiếc ghế."Chuyện tệ nhất đã qua rồi," anh nói với cô một cách nhỏ nhẹ.
Không nhìn lên, cô lắc đầu, những ngón tay xoắn lại trên đùi."Em không nghĩ vậy. Em nghĩ là chỉ mới bắt đầu thôi." nhìn thấy vấn đề nhỏ nhất ở trước mắt của cô, cô nói, "Bố anh ghét em ngay cái nhìn đầu tiên."
Giọng nói anh hơi cười."Có lẽ khá hơn nếu như em không nhìn vào chiếc ly trà đá trên tay ông ấy như là ông ấy đang cầm một con rắn vậy."
Ngồi phịch lại xuống giường, cô nhìn lên trần nhà và nuốt nước bọt, hổ thẹn và lúng túng."Em đã làm vậy hả?" Cô hỏi với giọng khàn khàn, mắt cô nhắm lại như thể xóa bỏ hình ảnh đó đi.
Matt nhìn xuống tấm ra trải giường rũ xuống như những cánh hoa, và trong đầu anh lại nhìn thấy hình ảnh của cô ở câu lạc bộ vào sáu tuần trước, tràn ngập những tràng cười tinh nghịch và cố gắng hết sức làm cho anh vui. Anh nhìn thấy sự thay đổi trong cô trong khi một cái gì đó lạ lẫm và không quen thuộc đánh vào trái tim anh, và đầu óc anh chỉ ra những điều rất vô lý với tình thế khó xử hiện nay của họ.
Bọn họ không biết gì về nhau; nhưng họ lại biết nhau rất tường tận.
So với những cô gái mà anh đã từng có quan hệ tình dục, Meredith là một cô gái ngây thơ; cô ấy mang thai đứa con của anh.
Có một hố sâu ngàn dặm của giai cấp ngăn cách giữa họ;hôn nhân của họ sẽ nối liền hố sâu đó. Và rồi lại mở rộng nó hơn bằng việc ly dị.
Bọn họ không có thứ gì chung cả; không có gì ngoài một đêm mặn nồng... ngọt ngào, nóng bỏng, đêm mà một trinh nữ hoảng sợ trở thành một người đàn bà quyến rũ trong vòng tay anh, và sau đó là khoái cảm đê mê. Một đêm làm tình không thể quên đó đã ám ảnh tâm trí anh suốt mấy tuần lễ sau đó, một đêm mà anh sẵn lòng bị quyến rũ, chỉ để trở thành kẻ cám dỗ hết sức quyến rũ, đam mê hơn bao giờ hết trong đời để cho cả hai cùng lên đến đỉnh cao mà họ sẽ không bao giờ quên.
Và anh chắc chắn đã làm được điều đó.
Nhờ sự nhẫn nại không thể nào vượt trội hơn nữa và ý chí của anh trong nỗ lực đó, anh đã làm cho mình trở thành một người cha.
Một người vợ và một đứa con chắc chắn là không nằm trong kế hoạch vĩ đại của Matt ngay lúc này; mặt khác, anh đã biết khi anh lập ra kế hoạch cho cuộc đời anh và đeo đuổi nó trong suốt mười năm nay, là sớm hay muộn thì sẽ có một chuyện gì đó xảy ra và anh sẽ phải thay đổi kế hoạch đã vạch sẵn của anh cho phù hợp với những nhu cầu mới. Trách nhiệm đối với Meredith và đứa bé đến thật không đúng lúc, nhưng Matt đã quen gánh vác những trách nhiệm lớn. Không, trách nhiệm không làm cho anh thấy khó chịu như những chuyện khác...mà ngay trước mắt là sự tuyệt vọng và những nụ cười đã không còn trên khuôn mặt của Meredith Bancroft. Có lẽ là bởi vì những chuyện đã xảy ra vào sáu tuần trước, hai thứ đó có lẽ chưa bao giờ làm rạng rỡ khuôn mặt đầy cảm xúc của cô làm cho anh cảm thấy khó chịu hơn bất cứ thứ gì khác. Đó chính là lý do anh nghiêng người xuống người cô, đặt hai tay lên vai cô, và trong một giọng nói như có ý chọc ghẹo, anh đột ngột yêu cầu."Vui lên đi, công chúa ngủ trong rừng!"
Mắt cô mở to ra, nheo lại, rồi dừng lại ở nụ cười trên môi anh, rồi nhìn vào mắt anh với vẻ bối rối khổ sở."Em không thể," cô khàn khàn thì thầm. "Ý định này thật đúng là điên rồ, bây giờ thì em mới thấy. Chúng ta sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tệ hại hơn với chính chúng ta và cả đứa bé bằng cách kết hôn"
"Tại sao em lại nói vậy?"
"Tại sao à?" cô lặp lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Làm sao mà anh có thể hỏi em là tại sao chứ? Chúa tôi, thậm chí anh còn không muốn rủ em đi chơi sau tối đó kìa. Ngay cả điện thoại anh cũng không gọi. Làm thế nào anh có thể..."
"Anh đã định gọi cho em," anh cắt ngang. Cô trợn tròn mắt vì không tin, và anh tiếp tục nói."Trong một hay hai năm nữa... khi anh trở về từ Nam Mỹ." Nếu như cô không phải là đang rất đau khổ, Meredith sẽ cười vào mặt anh vì câu nói đó, nhưng những lời tiếp theo của anh, nói một cách gượng gạo, làm cho cô ngạc nhiên và dập tắt ý nghĩ bốc đồng đó của cô."Nếu như anh nghĩ là em thật sự muốn nghe về anh dù chỉ trong một phút thôi, thì anh đã gọi cho em lâu rồi."
Bị giằng kéo giữa chuyện không thể tin và niềm hy vọng mong manh, Meredith nhắm mắt lại, bất lực đối phó với những phản ứng hoang mang và không thể kềm chế của cô. Tất cả mọi thứ đều quá... quá tuyệt vọng, quá tin cậy, quá hy vọng, quá hân hoan.
"Vui lên đi!" Matt lại ra lệnh, rất vui vì cô rõ ràng là muốn gặp lại anh. Giữa mọi chuyện, anh đã cho là tại thời khắc gần sáng sáu tuần lễ trước, cô đã đánh giá lại mọi việc và quyết định là sự kết hợp không tiền và địa vị trong xã hội của anh là những chuớng ngại không thể vượt qua để tiến sâu hơn vào một mốt quan hệ. Hiển nhiên là cô đã không nghĩ vậy. Cô thở dài, và mãi cho đến khi cô nói chuyện Matt mới nhận thức được là cô đã cố gắng một cách dũng cảm để đáp lại lời kêu gọi vui lên của anh. Với một nụ cười run run, cô nói một cách bi quan."Bộ anh tính trở thành một kẻ nhõng nhẽo hả?"
"Anh nghĩ đó sẽ phải là câu nói của anh chứ."
"Thật à?"
"Ừ." anh khẳng định."Những cô vợ nhõng nhẽo."
"Còn các ông chồng thì là gì?"
Anh nhìn cô với vẻ kể cả cố tình."Những ông chồng thì ra lệnh."
Trái ngược với những lời tiếp theo của cô, nụ cười và giọng nói của cô thật ngọt ngào như một thiên sứ."Anh có muốn cá cược không?"
Matt rời mắt khỏi đôi môi mời gọi của cô và nhìn vào đôi mắt sáng long lanh. Như bị thôi miên, anh trả lời một cách thành thật."Không."
Và rồi chuyện sau cùng mà anh mong đợi đã xảy ra. Thay vì làm cho cô vui lên, anh nhận thức được là cô đang khóc, và khi anh đang tự trách bản thân đã làm cho cô khóc, Meredith choàng tay qua anh và kéo anh xuống với cô. Giấu mặt mình trong cổ và vai anh, cô xoay người nằm lên cánh tay anh khi anh nằm dài ra bên cạnh cô trên giường, đôi vai gầy của cô rung nhẹ. Rốt cuộc cô cũng nói chuyện, vài phút sau đó, thì những lời nói của cô hầu như không thể phân biệt được vì tiếng khóc."Vậy hôn thê của một người nông dân có cần phải vô chai, muối cải không?"
Matt cười một tràng cười điếc tai, vuốt mái tóc dày của cô."Không."
"Tốt, bởi vì em không biết cách làm."
"Anh không phải là một anh nông dân," anh trấn an cô."Em biết mà."
Lý do thật sự làm cho cô đau khổ tuôn ra trong những tiếng khóc thổn thức."Em đúng ra là tháng sau sẽ bắt đầu vào đại học. Em phải vào đại học. Em đã định là sẽ trở thành chủ tịch vào một ngày nào đó đấy Matt."
Ngạc nhiên, Matt ngẩng đầu lên cố nhìn mặt cô."Đúng là một mục tiêu khó khăn," anh nói trước khi anh có thể ngăn mình lại."Tổng thống của nước Mỹ..." (tiếng Anh chữ chủ tịch và tổng thống là cùng một chữ )
Lời nhận xét sau cùng, rất nghiêm trang đó làm cho cô gái dễ xúc động trong vòng tay anh thốt ra một tràng cười đầy nước mắt."Không phải là của nước Mỹ, của một cửa tiệm thôi!" cô sửa anh, và đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mắt anh đột nhiên bây giờ chứa đầy sự vui vẻ thay vì tuyệt vọng.
"Tạ ơn Chúa," anh trêu chọc, thiết tha muốn giữ lại nụ cười trên môi cô nên anh đã không để ý đến hàm ý những gì m